Chương 233
Không Oán Không Hối
“Thời điểm em quyết định rời khỏi Mộ Thành, thì em chỉ nghĩ chạy tới nơi không có người…cũng là nơi chỉ có bản thân mình biết. Ở thời khắc máy bay cất cánh đó, em mong mỏi có anh ở cạnh bên tới mức nào…”
Thì ra khi chân chính yêu một người thì dù cho đi đến nơi nào, hình bóng của đối phương vẫn luôn trong đầu mình.
Ở Mộ Thành cũng thế, ở Paris cách một biển Thái Bình Dương cũng thế.
Thương Sùng trong lòng như tan chảy, hắn siết chặt hai tay, hận không thể đem ôm cô chặt hơn vào trong tận xương tủy mình.
Tiểu biệt thắng tân hôn có lẽ chính là nói về loại cảm giác này, tốt đẹp, ngọt ngào, làm người ta động tâm hơn bất cứ thời điểm nào.
Hơi thở của Thương Sùng phả bên tai cô, hắn gần như điên cuồng lẩm bẩm tự nói “Anh yêu em…Niệm nhi… anh yêu em!”
…
Cẩn thận giúp cô chỉnh sửa lại áo quần, Thương Sùng đem chăn quấn lên người cô. Như suy tư gì mà nhìn lên trần nhà trắng bóng, giọng hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. “Nha đầu, em còn muốn hỏi anh về hai vấn đề đó không?”
Sở Niệm sửng sốt, rồi gật đầu.
Dù mình và hắn thật sự làm hòa, nhưng cô vẫn cảm thấy có chuyện thì phải giải quyết cho rốt ráo.
Cô không muốn giữa mình và Thương Sùng có gì khác nhau, cô không muốn lại thêm một lần hoài nghi người mà mình yêu sâu đậm.
Coi như cô tùy hứng cũng được, sự việc đã xảy ra rồi thì cũng nên kết thúc.
Thương Sùng thở dài, thong thả ung dung mà mở miệng nói: “Gia đình anh kỳ thật trước đây cũng chỉ là làm về bất động sản ở Mộ Thành. Vì nhiều thế hệ kinh doanh, có quen biết với những người trên quan trường. Mặc dù hơn hai mươi năm trước cha mẹ anh đã di dân sang Anh, nhưng mà ở Mộ Thành vẫn còn chút danh tiếng và quan hệ.”
“Lúc anh đi học đại học thì cũng không nghĩ sẽ theo nghề kinh doanh. Nếu không phải vì việc của em thì anh cũng không nghĩ sẽ tìm những người đó hỗ trợ gì hết.”
Sở Niệm nép vào ngực Thương Sùng, hơi khẽ nhíu mày. Cô nhớ trước đây hắn có nói chuyện mình từng tham gia quân đội, trong lòng cô trở nên tự trách.
Đúng rồi, nếu không phải mình cứ nhúng tay vào những chuyện đó hết lần này tới lần khác, Thương Sùng làm sao lại xuất hiện sơ hở như vậy trước mặt mình.
Sở Niệm cắn môi, lông mi thật dài run nhè nhẹ. “Còn… chiếc nhẫn trên tay anh thì sao?” {edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]
Thương Sùng giơ tay, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái ra. “Chiếc nhẫn này trước đây do một bằng hữu tặng cho anh, nếu em thật sự để ý việc này thì anh sẽ tháo ra, không bao giờ đeo nữa.”
“Em không phải để ý cái này.” Sở Niệm thẹn thùng. “Chỉ là trước đây anh vì chiếc nhẫn này mà né tránh với em, nên em mới suy nghĩ lung tung…”
“Không có gì là lung tung.” Thương Sùng nói: “Dù anh thực sự lớn tuổi, nhưng thực lòng anh chỉ từng yêu một người là em. Anh không có chuyện quá khứ không sạch sẽ, càng không có khả năng sẽ bởi vì người khác mà dấu diếm em bất cứ điều gì.”
Hiện tại chưa phải lúc nói chân tướng mọi việc cho Sở Niệm nghe, nên hắn chỉ có thể nói chut việc hơi đúng sự thật cho cô mà thôi.
Dùng cằm cọ cọ trên đỉnh đầu Sở Niệm, Thương Sùng nói: “Về sau nếu em muốn biết cái gì anh sẽ đều nói cho em nghe. Nhưng mà nha đầu, không cho phép em không nói một lời mà bỏ anh đi. Em có biết ngày đó anh gọi mà em tắt máy, trong lòng anh sợ hãi biết bao nhiêu không.”
Sở Niệm ôm Thương Sùng, hờn dỗi mà lẩm bẩm nói: “Anh mà cũng biết sợ? Em tưởng Thương Sùng đại nhân nhà mình không sợ trời không sợ đất chứ.”
“Đối với mọi chuyện khác, anh đương nhiên là như vậy, nhưng đối với việc của em thì anh chỉ có thể hạ vũ khí đầu hàng.”
Thương Sùng nâng cằm Sở Niệm, khẽ nhướng lông mày làm hắn có vẻ vừa ôn nhu lại vừa đầy tà khí tiêu sái: “Em đó, vĩnh viễn đều gây uy hiếp cho anh. Làm tim anh đập mạnh, tác động đến mọi cảm xúc của anh. Lúc em vui, anh cũng vì em mà vui vẻ. Lúc em không vui, anh sẽ chỉ nghĩ tới làm sao để em vui lên.”
Sở Niệm lúc này cả người đều cảm thấy ngọt lịm, đưa tay chỉ bó hồng bị bỏ quên trên mặt đất. “Cho nên anh mới nghĩ ra cách dỗ người này đó hả? Thầy Thương à, tối nay thầy tốn không ít tiền mua hoa nhỉ?”
Thương Sùng nghĩ nghĩ. “Cũng không nhiều lắm, dù sao cũng ít hơn lúc em nhất thời hứng khởi đi mua nguyên một quán ăn nhiều.”
Sở Niệm nhướng mày, từ trong lòng hắn ngồi dậy. “Em mua cái quán ăn kia chính là vì tính toán về sau, em giống cái loại sẽ lãng phí tiền của anh sao? Nói nữa, em mua quán ăn là đồ thật đó, ai như anh, mua hoa chắc tốn cả đống tiền luôn, được hôm nay chứ mai thành một bó hoa hồng héo mà thôi.”
“Cái này em nói sai rồi.” Thương Sùng câu môi cười khẽ. “Có một câu tục ngữ nói rất đúng, ngàn vàng khó mua được nụ cười của người trong lòng. Nếu có thể làm cho Sở Niệm của anh vui vẻ, mấy vạn đồng tiền tiêu ra anh cũng không oán không hối hận.”
“Nói năng ngọt xớt.” Sở Niệm hờn dỗi liếc Thương Sùng một cái. “Trước đây sao em không phát hiện ra anh có thể nói những lời ngon tiếng ngọt như vầy? Em còn nhớ rõ ràng trước đây có người nào đó đã từng nói qua, lời ngon tiếng ngọt là thứ chẳng có tác dụng gì nhất trên thế giới này.”