Chương 232
Cổ Lỗ Thì Cổ Lỗ, Nhưng Mà Ta Thích
“Thương Sùng, anh tưởng rằng tặng em hai cái váy thì đại gia đây tha thứ cho anh sao? Cho anh nằm mơ đi!”
Con gái là loại động vật phức tạp nhất trên thế giới này. Lúc yêu đương, có khi sẽ đơn thuần như trẻ con, cũng có lúc chỉ vì một chút không hài lòng mà xù lên như con nhím.
Sở Niệm thật sự không nghĩ sẽtha thứ dễ dàng như vậy choThương Sung.
Nhưngmà…lúc cô ở bên cạnh hắn thì quả thật tim vẫn đập liên hồi… mãnh liệt, đâỳ nhiệt huyết.
Một câu lại một câu mang theo oán trách rồi lại mang theo giọngđiệu làm nũng, truyền vào taiThương Sùng.
Hắn cảm thấy mỹ mãn mà nắmchặt tay, giống như kẻ vương giả, ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.
Ai nói lì lợm mặtdày thìnhất định phải lải nhải, khiến người chán ghét?
Hắn tựcó khả năng làm cho cô vừa cảm thấy ngọt ngào, lại có chút cảm thấy không đủ.
Nhớ tới dáng vẻ Sở Niệm khi nhìn mình xoay người rời đi, bên môiThương Sùng hiệnlên một vẻsủng nịch cực hạn tươi cười.
Khẩu thị tâm phi? Nguyên lai chính là dángvẻ như thế này..
Đột nhiên, hắn rất muốn biết Sở Niệm lúc này trên mặt biểu tình là thếnào.
Đột nhiên, hắn rất muốn đi tớicạnh bên cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực.
Tình yêu vốn dĩđược thúc đẩy bởi rất nhiều loại cảm xúc, tựa như lúc trước Sở Niệm nhất thời xúc động nói cho hắn, nàng thích hắn. Tựa như lúc trước chính mình nhất thời xúc động, tham lam đem cô lưu lại bên người.
Hậu quả là cái dạng gì, hắn không nghĩsẽ quan tâm tới.
Sở Niệm yêu hắn, đómới là việcmàThương Sùng lúc này nhất.
Rũ mắt nhìnđòng hồ trên cổ tay, Thương Sùng khẽ mở môi mỏng, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Sở Niệm đừng nóng vội, còn mười lăm phút.”
[ Tính làm tiếp, mà sorry mọi người là có việc ko làm tiếp được rồi, chỉ spoil nhẹ là ngọt lắm, cẩn thận sâu răng!]