Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 230




Chương 230

Hành Động Kỳ Quái

“Chắc Chắn.” Hoa Lệ không buồn nhìn mặt nghi hoặc của Cẩm Mặc mà trả lời. “Chủ nhân, nếu ngài thành công đem Sở Niệm mang về tới. Hoa Lệ liệu có được người thưởng?”

“Sẽ.” Thương Sùng bắt chéo hai chân, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nhưng mà Hoa Lệ này, nếu cách của ngươi làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn thì ngươi cứ yên tâm, ta cũng sẽ ‘tưởng thưởng’ cho ngươi đó.” 

Hoa Lệ chu môi, hừ hai tiếng xem như biểu đạt bất mãn.

Thương Sùng không tiếng động mà cong cong môi, định cúp điện thoại.

“Chủ nhân, từ từ.” Cẩm Mặc sốt ruột giựt lấy điện thoại, nghĩ sao mãi mới được nói chuyện với chủ nhân vậy mà chủ nhân còn không cùng hắn nói một câu.

Thương Sùng đặt điện thoại lên tai, chậm rì rì mà nói: “Còn có chuyện khác sao?”

“Chủ nhân, Hoành Thu kia dường như bắt đầu kế hoạch đối phó Tuyết Nhac.” Cẩm Mặc suy nghĩ cân nhắc nói tiếp. “Tuần trước, bọn họ đã đào mất hai nghệ sỹ loại Một của Tuyết Nhạc. Cẩm Mặc cảm thấy, bọn họ mục đích không chỉ có chỉ là như vậy.”

“Đương nhiên sẽ không chỉ là như vậy.” Thương Sùng cười lạnh, tạm dừng một giây, mở miệng nói: “Bất quá Cẩm Mặc, ngươi không cảm thấy như vậy sẽ làm cho trò chơi trở nên càng có ý tứ sao?”

Cẩm Mặc cau chặt mày, mắt nhìn thẳng phía trước. “Ý chủ nhân là…”

[Meo_mup edit vào một ngày mưa gió không biết đi đâu làm gì...]

“Nếu hắn bắt đầu phát triển mảng giải trí, thì chúng ta liền hướng về bất động sản mà mở rộng.” Thương Sùng nói. “Ta nói rồi, chỉ cần là hành động của kẻ kia thì ngươi cứ việc ra giá gấp đôi mà áp đảo.”

“Lỡ hắn cố ý làm chúng ta tốn nhiều tiền thì sao?”

“Vậy cứ theo ý hắn thối.” Thương Sùng đứng dậy, nhìn về hướng ngoài cửa sổ. “Hắn hành động như vậy, kỳ thật cũng chỉ muốn thủ chúng ta thôi. Cẩm Mặc, ta nói ngươi cứ thoải mái mà làm thôi, ngươi rất có năng lực, nên cứ tuỳ hứng đi. Phải biết rằng, ta hiện tại không có tâm tư để ý những việc đó. Lúc sau những việc này, chính ngươi tự quyết định là được.”

“Cẩm Mặc…… Minh bạch.”

……

Bởi vì chính mình chưa từng có kinh nghiệm mắt daỳ này nọ, cho nên Thương Sùng xem phim ngôn tình hết một đêm để học hỏi.

Xem nhiều lúc sau mới phát hiện, mặc kệ là dù là phim ngôn tình tên gì đi nữa thì nội dung và biện pháp trong phim đều không có nhiều khác biệt.

Tặng hoa hồng, tặng nhẫn kim cương, sau đó ở tặng biệt thự cao cấp, xe xịn.

Tuy hoa không phải là đắt tiền nhưng mà làm hắn cảm thấy chính là quá mất mặt.

Con gái đều thích kim cương, nhưng không phải ai cũng chịu khom lưng vì kim cương.

Mặt dày chai mặt? Thương Sùng mím moi, cảm thấy hắn nên tự dùng cách của mình.

Một lần nữa định nghĩa lại cho bốn chữ này.

Nhận thấy được Sở Niệm trong phòng đối diện đã tỉnh, Thương Sùng lại gọi điện cho tổng đài khách sạn.

Không như hôm trước cố tình dấu diếm, lúc này, hắn dứt khoát yêu cầu phục vụ giao đồ ăn tới phòng mình.

Thay bộ đồ thoải mái, Thương Sùng đẩy xe đồ ăn đến gõ cửa phòng Sở Niệm.

Giơ tay gõ cửa, hắn treo trên mặt một nụ cười ôn nhu vô hạn. Sau đó, dưới sự ngạc nhiên của Sở Niệm mà đẩy xe đồ ăn, nhân tiện đi vào trong phòng luôn.

Tự mình dọn bàn, Thương Sùng đem đồ ăn đặt lên rồi mở miệng nói: “Ngủ một ngày, chắc em cũng đói bụng. Anh có gọi vài món em thích, không biết ở đây nấu thế nào.”

Sở Niệm còn đứng ngoài cửa mà choáng váng, cô có thể nói là cô không hiểu nổi Thương Sung làm vậy là ý gì sao?

Săn sóc bữa ăn của cô? Cứ thế lừa dối cho qua?

Hơi dùng sức nắm then cửa, sở Niệm mở toang cửa. “Cám ơn ý tốt của anh, nhưng thật xấu hổ, tôi không thấy đói. Nếu anh không còn việc khác mời anh vui lòng ra khỏi phòng tôi được không?”

Thương Sùng liếc xéo nàng một cái, phá lệ dứt khoát gật gật đầu. “Được rồi, nhưng em nhớ phải đáp ứng anh, ăn đồ ăn này trong lúc còn nóng nhé.”

Sở Niệm phát hoả, lãnh đạm ỷ tại chỗ. “Chuyện đó nói sau.”

Thương Sùng nhún nhún vai, từ trong phòng đi ra ngoài.

Đóng cửa phòng lạ, Sở Niệm bắt đầu cân nhắc coi có nên chuyển chỗ ở không. [Meo_mup edit vào một ngày mưa gió không biết đi đâu làm gì...]

Gia hỏa kia hôm nay rất kỳ quái, không chỉ lặng lẽ đưa đồ ăn tới mà còn không hề dây dưa nấn ná gì cả.

Sở Niệm cảm thấy không hiểu được hắn, thậm chí không rõ bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì.

Liếc mắt nhìn bốn món ăn một món canh trên bàn, Sở Niệm tiến lên, nhấp nhấp chính mình đôi môi.

Dù sao mình cũng đang tính chút nữa đi ăn, vậy giờ ăn đồ ăn hắn đưa tới cũng không có vấn đề gì nhỉ?

“Một bữa cơm mà thôi, dù cho mình ăn cũng đâu có nghĩa là tha thứ cho hắn đúng không nào.”

Ngồi ở trước bàn Sở Niệm cầm  đũa, bắt đầu thuận theo chính mình.

Do do dự dự mà gắp một miếng thịt bò, trong miệng ngập tràn mùi thơm và vị ngon làm cô cười thật tươi mãn nguyện

Không cố kỵ gì, Sở Niệm vừa ăn vừa xem bản đồ.

Ăn no rồi cô bắt đầu tắm rửa vệ sinh.

Vì lúc đi cô không mang gì ngoài thẻ ngân hàng nên ra khỏi cửa phòng khách sạn, Sở Niệm quyết định việc quan trọng nhất cần làm hôm nay là đi mua quần áo để thay đổi.

Mua quần áo loại chuyện này, kỳ thật đều rất đơn giản. Cũng căn bản là không cần cùng nhân viên cửa hàng giao lưu cái gì, Sở Niệm cũng đã lựa mấy bộ đi vào phòng thử.

Sau khi chọn được hai chiếc váy, Sở Niệm cầm ví đi hướng quầy thu ngân.

Lấy thẻ ra để tính tiền, lại nghe nhân viên ở quầy tính tiền dùng tiếng Anh nói gì đó với cô.

Dù không nghe được hết nhưng cô vẫn nghe được một câu ‘ đã có người giúp bạn thanh toán hết rồi.’

Sở Niệm nhíu mày, dùng tiếng Anh lắp bắp hỏi nhân viên cửa hàng có phải hay không có một tiên sinh thanh toán rồi?

Nhân viên cửa hàng gật đầu, cười rạng rỡ như hoa.

Theo bản năng cô định đem đồ trả lại, nhưng nghĩ lại xong Sở Niệm liền xoay người đi ra ngoài, đến chỗ Thương Sùng.

“Đưa tài khoản đây, tôi sẽ trả lại anh tiền quần áo.” [Meo_mup edit vào một ngày mưa gió không biết đi đâu làm gì...]

Thương Sùng cong môi,  vân đạm phong khinh mà cười. “Không cần, dù sao tiền thanh toán cho mấy vụ làm ăn anh còn chưa thanh toán cho em.”

Lần đầu tiên Thương Sùng và Sở Niệm thương lượng làm cộng sự, Thương Sùng đã từng nói qua là sau mỗi một lần xử lý xong công việc, sẽ trả cho Sở Niệm một nửa tiền được thuê.

Tuy quan hệ của họ đã thay đổi nhưng Thương Sùng vẫn nhớ tới việc này.

Sở Niệm cắn môi, nhìn chằm chằm Thương Sùng nửa ngày rồi mới nói: “Vậy cũng được, hai bộ đồ này cảm ơn anh trước. Chỉ là……”