Hắn nhìn Hoa Lệ quỳ trên mặt đất, thanh âm ngăn không được run rẩy. “Rời đi? Sở Niệm là cùng ngươi nói gì đó sao?”
Hoa Lệ gật gật đầu, quẹt nước mắt. Gần như nghẹn ngào đem việc cô và Sở Niệm nói chuyện ban nãy kể lại cho Thương Sùng.
Nói đến câu cuối cùng của Sở Niệm ‘ chị và anh của em nên kết thúc ’, Hoa Lệ mới nhịn lại trong lòng không nói nữa.
Nhưng mới chỉ như vậy, chủ nhân sắc mặt đã bắt đầu tái nhợt.
Hoa Lệ không dám tưởng tượng, nếu mình lại đem những lời này nói cho hắn nghe, chủ nhân hắn…… Sẽ biến thành bộ dáng gì.
Chính mình có thể cảm giác được Sở Niệm vẫn yêu chủ nhân, cho nên, Hoa Lệ hít hít đỏ mũi. Ngẩng đầu nhìn đã nhìn thấy Thương Sùng tim như bị đao cắt. “Chủ nhân, lời của Sở Niệm nói cũng chỉ là lời nói khi tức giận. Cô ấy chỉ giận người thôi, vì nhiều chuyện không nói cho cô ấy nghe. Giận người không đặt cô ấy trong lòng.”
“Kỳ thật vấn đề của hai người thật sự không nghiêm trọng, chỉ cần người cho cô ấy một lý do hợp lý một chút thì cô ấy sẽ không cùng chủ nhân so đo đâu.”
Thương Sùng cười khổ. “Sao có thể đơn giản như vậy, lại sao có thể nói không so đo liền thật sự không so đo.”
Hoa Lệ nói: “Dù Hoa Lệ làm người chưa lâu, nhưng là Hoa Lệ cũng thật là biết tâm tư con gái mà.”
“Giống như chủ nhân muốn tốt cho Sở Niệm, cho nên mới thận trọng từng bước. Còn điều mà Sở Niệm nàng muốn, cũng chỉ là một câu của chủ nhân mà thôi.”
“Trong tình yêu, dù là nam hay nữ thì cũng trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều. Họ sẽ vì lời nói vô tâm của đối phương mà cảm thấy khổ sở. Nhưng cũng chỉ vì một câu của đối phương mà tiêu trừ mọi ngăn cách.”
“Nếu Sở Niệm thật sự đã quyết định rời khỏi chủ nhân thì cô ấy căn bản là sẽ không lại cảm thấy chút nào khổ sở. Nhưng hiện tại cô ấy còn rất đau lòng tức là còn để ý đến cảm nhận của chủ nhân. Hoa Lệ cảm thấy chủ nhân nhất định phải mau đi tìm cô ấy, đem cô ấy quay trở lại.”
“Mặc kệ là dùng lý do gì hoặc là lấy cớ gì, chỉ cần là chủ nhân nói với Sở Niệm thì cô ấy nhất định sẽ tin.”
Thương Sùng do dự, một lúc sau hỏi Hoa Lệ: “Làm như vậy…… Thật sự có thể chứ?”
“Chủ nhân, người là tướng quân không e ngại sinh tử, vì cái gì mà không chịu vì hạnh phúc của mình và Sở Niệm mà thử một lần xem sao?”
“Người đã đợi Sở Niệm nhiều năm như vậy, tìm Sở Niệm nhiều năm như vậy. Chẳng lẽ người cam tâm nhìn cô ấy rời đi sao?”
Thương Sùng trầm mặc, trong lòng loạn thành một đoàn.
Hắn không biết nên trả lời Hoa Lệ vấn đề này như thế nào, hắn cũng không thể nào nói với Hoa Lệ, chính mình kỳ thật một chút đều không cam lòng.
Nhận mệnh là một loại bi ai, chính là biết rõ là tử lộ, mà vẫn còn muốn giãy giụa, đó chính là thê lương.
Phất tay ý bảo bọn họ đi ra ngoài, Thương Sùng cảm thấy giờ phút này hắn thật sự cần yên tĩnh một mình.
Hắn có rất việc, nhiều quyết định phải làm.
Người chạy trốn, kẻ đi tìm
Nên tiếp tục
Hay là
Nên kêt thúc…
Hoa Lệ thật rất muốn biết đáp án của Thương Sùng là gì, nhưng ngay lúc này, nàng vẫn là cảm thấy để chủ nhân trước bình tĩnh một chút tương đối tốt.
Cô nàng đứng lên, đi đến bên cạnh Cẩm Mặc, nắm tay hắn mà đi ra khỏi phòng.
……
Đêm tối vĩnh viễn đều là như thế này, sẽ giúp người ta cảm thấy trong lòng an tĩnh, đồng dạng cũng sẽ làm người cảm thấy trong lòng thê lương.
Thương Sùng cũng không biết chính mình là sao có thể đứng một mình từ lúc trời tối đen đến tận lúc hừng đông, hắn thậm chí cũng không biết điện thoại hắn đã nắm trong tay suốt…là nên buông xuống hay nên bấm số gọi đi.
Ánh nắng ấm áp, làm lòng người cũng cảm thấy nhẹ dần, ánh nắng xuyên qua cửa kính, kéo hình bóng của Thương Sùng đổ dài trên mặt đất sau lưng.
Như ra quyết định, hắn nhìn lên.
Một phút một giây…hắn chờ tới 11 giờ.
Nỗ lực nâng lên khóe môi đã cứng đờ, Thương Sùng bấm điện thoại.
Mười một tiếng bấm phím.
Âm thanh chuông điện thoại đổ như lấy đi máu trong tim hắn…từng tiếng…làm hắn thêm khẩn trương.
Rốt cuộc trong điện thoại có người nói chuyện, đáng tiếc, cũng không phải âm thanh mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Thương Sùng nhíu mày, khắc chế chính mình không cần nghĩ bậy.
Chờ đợi năm phút đồng hồ sau hắn gọi lại lần thứ hai, chỉ là… Lần này điện thoại kia không đổ chuông, chỉ có tiếng báo điện thoại đã tắt máy.
Không có khả năng, Sở Niệm trước nay đều sẽ không tắt máy.
Vì trong nhà cô không có ai sống nên nha đầu này cũng không có khả năng sẽ vì bất luận kẻ nào bao gồm hắn, tắt đi di động.
Chẳng lẽ nàng xảy ra chuyện gì?!
Thương Sùng nóng nảy, kiến bò chảo nóng, đi qua đi lại bên cửa sổ.
Cuối cùng hắn đột nhiên nghĩ tới một người, hắn cho rằng, có lẽ sẽ biết Sở Niệm hiện tại rốt cuộc ở nơi nào.
Nhanh chóng liên lạc với người đã hơn hai tháng không liên lạc, Thương Sùng nhấn phím.
Không phải chờ lâu, điện thoại vừa bắt, Thương Sùng liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Nhạc Du, mấy ngày nay em có gặp qua Sở Niệm không?”