Truyền Nhân Thiên Y

Chương 907




Chương 907

Nhưng ngay khi hắn muốn lên xe thì một lan gió thổi vào mặt, sau đó đã thấy hai bóng người lao đến, đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Siêu.

Là hai lão già, Lương Siêu còn quen biết một trong số đó, chính là lão già mấy ngày trước đi cùng Mạc Tiểu Hàm ở buổi hòa nhạc của Cung Vũ, Mông Hoằng.

“Sư huynh, chính là thằng ranh này! Tiểu thiếu gia Mạc gia bị hắn hại chết, dáng vẻ bây giờ của tôi cũng do hắn ban tặng!”

Nghe xong, biết đối phương đến đây không có ý tốt, tìm ra giúp đỡ muốn gây sự, vậy Lương Siêu cũng không kiêng nể mà trực tiếp bắt đầu vạch trần vết thương của ông ta: “Này, cuối cùng cánh tay phải của ông cũng không gắn lại được à?”

“Mày!” Mông Hoằng nghe vậy thì lập tức nổi giận!

Trong trận chiến đêm đó, cmn cánh tay phải của ông ta bị nổ thành thịt nát! Còn gắn lại cái cọng lông!

“Sư đệ.” Một lão già khác đưa tay ra hiệu ông ta đừng nổi nóng, sau đó lạnh lùng nói: “Mạc gia là gia tộc thế tục do mạch Thanh Vi Sơn ta che chở.”

Thanh Vi Sơn?

Lương Siêu nhướng mày kiếm lên, hắn cũng có nghe nói qua môn phái này, Đạo gia có rất nhiều chi nhánh, mà Thanh Vi Sơn này là một nhánh không lớn không nhỏ trong đó. Tính ra cũng coi như đồng tông đồng nguyên với hắn.

“Thiếu gia Mạc gia chết là vì cậu, cậu phải đưa ra một lời giải thích. Mà sư đệ tôi cũng gãy một cánh tay vì cậu, thậm chí căn cơ võ đạo cũng bị trọng thương, kiếp này thành tựu võ đạo đã triệt để dừng bước, khó mà tiến thêm, cậu cũng phải chịu trách nhiệm.”

Lương Siêu: “…”

Lão già này thật cmn phiền quá!

Mạc Tiểu Hàm chết là do không may, sư đệ ông mất một cánh tay do người ta phế, đó là vì học nghệ không tinh! Có liên quan cái đinh gì đến tôi?

Lương Siêu không thèm để ý đến ông ta, cũng không có tâm tư phí lời, nói một tiếng “Ồn ào” rồi đưa mắt ra hiệu với Miller đang đứng bên cạnh.

“Tiêu diệt bọn chúng, nể mặt chúng cũng xuất thân Đạo gia, không cần lấy mạng, nhưng phải dạy cho một bài học nhớ đời, tránh để sau này phiền phức.”

Nói xong thì hắn bước lên xe của Diệp Khuynh Thành dưới ánh mắt phẫn nộ của hai lão già, sau đó lại hạ cửa sổ xe xuống rồi nói thêm một câu.

“Nhanh, tôi đang gấp, chỉ cho anh năm phút.”

“Khà…” Miller nghe vậy thì lập tức nhếch miệng cười một tiếng, vừa làm nóng người vừa nói: “Hai lão già vô dụng mà thôi, năm phút quá lâu, ba phút là đủ.”

Hai người lập tức nổi giận, thấy người ta xem thường rồi nhưng chưa từng thấy quá đáng như vậy!

Nhưng ngay sau một khắc, khi Miller triệt để bùng nổ khí tức thì hai người lập tức trợn tròn mắt…

Hai người bọn họ một kẻ là Kim Đan sơ kỳ nửa tàn phế, một tên là Kim Đan trung kỳ, đối đầu với một cao thủ bùng nổ khí tức mãnh liệt ngang với cấp bậc Nguyên Anh kỳ thì còn đánh thế nào?

Sau đó ba phút, tiếng kêu r3n và tiếng xin tha không dứt bên tai. Đợi tất cả an tĩnh lại thì hai người đã như chó chết nằm rạp trên mặt đất, không còn nhúc nhích…

Sau khi Mễ Lặc lên xe, gã vỗ tay và cười toe toét với Lương Siêu: “Chủ nhân, đã xong rồi ạ.”

“Tôi đã tiêm huyết độc vào cơ thể của hai lão già kia khiến cho một nửa tu vi của bọn họ bị hủy bỏ, thực lực của bọn họ cũng bị lùi ngược về cảnh giới Thiên Tượng. Sau này cho dù có giải trừ được huyết độc, cả đời này bọn họ cũng sẽ không thể đột phá được nữa.”