Truyền Nhân Thiên Y

Chương 848




Chương 848

“Hiện tại anh có thể chết được rồi!”

Nói xong, Lương Siêu nhấc chân lên nhưng khi đang định đạp xuống thì có tiếng thét chói tai truyền đến.

“Không được!”

Tiếng thét vang lên khiến Lương Siêu buộc phải dừng động tác lại.

Hắn vừa quay đầu lại thì thấy Phương Vận thở hổn hển chạy tới. Cô ấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi khi nhìn thấy Lương Siêu cùng với phòng khách lộn xộn.

Khi vừa đọc được các bản tin về vụ tai nạn xe hơi liên hoàn được đăng lên và nhìn thấy cả Lương Siêu và DIệp Khuynh Thành trong đó, cô ấy đã đoán ngay ra được có thể anh trai mình có liên quan. Hơn nữa, rất có thể Lương Siêu sẽ nổi giận tới mức diệt sạch Phương gia!

Thế nhưng Phương gia lại có Lãng Ninh bảo hộ, cô ấy biết Lương Siêu không phải là đối thủ của ông ta cho nên liền chạy tới đây để cứu hắn nhưng không ngờ vừa về đến nhà đã nhìn thấy thi thể của Lãng Ninh… Còn Lương Siêu lúc này trông giống như một ác quỷ, sắp giết chết anh trai mình.

Rốt cuộc người đàn ông này mạnh tới mức nào?

Ngay cả Lãng đại sư cũng bị hắn giết?

Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, Phương Vận cũng không còn tâm trạng suy nghĩ nữa. Cô ấy lập tức quỳ xuống và nhìn Lương Siêu với đôi mắt đẫm lệ.

“Lương Siêu, tôi biết anh trai mình rất quá đáng và cũng biết anh không thể nhẫn nhịn được nữa, anh ấy đã hoàn toàn vượt qua giới hạn của anh…”

“Nhưng, nhưng mà tôi vẫn muốn cầu xin anh hãy cho ba và anh trai của tôi thêm một cơ hội nữa có được không?”

“Đúng, đúng!”

Phương Vân Sơn đã phải chịu đựng sự sợ hãi trong một khoảng thời gian dài. Ông ta vội đáp lại hai tiếng, sau đó cụp mắt nói: “Lương Siêu, con gái tôi vẫn luôn rất thích cậu. Hơn nữa, con bé cũng rất xinh đẹp!”

“Chỉ cần cậu không ghét bỏ thì tôi sẽ gả con gái của tôi cho cậu, kể cả cậu coi nó là người ở cũng được! Chỉ cần cậu có thể tha mạng cho tôi và Lệ nhi là được!”

Lương Siêu: “……”

Lấy con gái ra để đổi mạng?

Lão già này còn lương tâm không vậy?

Không chỉ là Lương Siêu xem thường hắn, Phương Vận cũng kinh ngạc nhìn ông ta, còn Phương Lệ lại tức giận đến chỉ vào mũi ông ta mà chửi ầm lên.

“Vận Nhi là con ruột của ông đó, sao ông có thể nhẫn tâm dùng em ấy để đổi lấy cái mạng sống tạm bợ của mình chứ!”

“Ông, ông căn bản không xứng gọi Vận Nhi là con gái! Ông không xứng làm cha!”

Tuy nói bị con mình mắng xối xả như vậy rất mất mặt, nhưng Phương Vân Sơn bất chấp tất cả, thứ ông ta nghĩ đến bây giờ chỉ có mạng sống của mình!

“Hiện tại cô còn cảm thấy người cha này đáng giá để cô buông bỏ tôn nghiêm mà quỳ xuống cầu xin hay không?”

Phương Vận nghe vậy dần dần lấy lại tinh thần, buồn bã nói: “Mặc kệ hiện tại ông ấy như thế nào, nhưng công ơn nuôi dưỡng của ông ấy là điều tôi không thể nào chối bỏ được, cho nên……”

“Tôi cầu xin anh lần nữa, làm ơn hãy buông tha cho bọn họ.”

“Đúng là hết thuốc chữa mà.”