Truyền Nhân Thiên Y

Chương 804




Chương 804

Lương Siêu lập tức đâm một cây kim bạc vào người hắn ta, khiến hắn ta đau đớn hét lên một tiếng, nhưng hắn vẫn kiên quyết nói:

“Tôi thật sự không biết ngài đang nói cái gì! Dù sao giờ tôi cũng đã lọt vào tay mày rồi, nên muốn giết hay không tùy ngài muốn làm gì cũng được?”

Phập!

Lại một cây kim bạc đâm vào, sau đó Lương Siêu đang định dùng mấy chục cây kim bạc hắn ta vừa mới ném vào hắn, từng cây một đâm vào, để xem hắn ta chịu được bao lâu.

Nhưng ngay khi chiếc kim bạc thứ ba được nâng lên Sơn Bản Đằng đã liên tục cầu xin sự tha thứ.

“Tôi, tôi đã sai rồi! Xin hãy tha thứ cho tôi!”

“Người mà ngài đang tìm kiếm tôi, tôi biết đang ở đâu, tôi sẽ dẫn ngài đi!”

Lương Siêu không khỏi sửng sốt một chút, mới vậy đã khai hết rồi sao?

Cái tên chó má này có vẻ mềm đấy nhỉ?

Sau đó, liền nghe hắn nói tiếp: “Cái người tên Thượng Quan Nguyệt kia tôi đã để cho sư muội của tôi trông giữ, cô ấy vẫn không thương tổn gì, đúng rồi, sư muội của tôi có nhan sắc khá xinh đẹp, và cô ấy vẫn còn là một cô gái trong trắng.”

“Chỉ cần ngài tha mạng cho tôi thì tôi có thể để em ấy làm nô lệ cho ngài!”

Lương Siêu: “…”

Làm thế này chẳng khác nào bán đứng sư muội của mình?

Lương Siêu hoàn toàn không nói nên lời với loại người vô sỉ ăn cơm mềm này, nói thêm vài câu với loại người này cũng phí sức.

Sau đó, hắn đi tới một gian phòng sang trọng. Hắn đá văng cửa phòng ra thì thấy Thượng Quan Nguyệt nằm trên giường.

Sau khi nhìn thấy Lương Siêu, Thượng Quan Nguyệt không thể nhúc nhích hay nói chuyện chỉ có thể thể hiện sự kích động bằng cách không ngừng nháy mắt.

“Sư huynh!”

Sau khi nhìn thấy Yamamoto, Takeshita Sakura hét lên đầy kinh ngạc. Sau đó, cô ta lập tức phi ra một loạt ngân châm về phía Lương Siêu với ánh mắt hung tợn.

Lương Siêu lắc đầu, hắn dậm nhẹ chân xuống đất tạo ra một làn sóng vô hình trong không khí khiến cho những cây ngân châm bắn ngược trở lại. Những cây ngân châm không chỉ bắn ngược lại mà quỹ đạo ban đầu của nhúng còn bị thay đổi, bắn ngược tới những điểm tử huyệt trên cơ thể cô ta!

Thấy vậy, trong lòng Takeshita Sakura khẽ run rẩy. Sau khi biết đối phương là cao thủ, cô ta không dám khinh thường nữa. Cô ta vận dụng kỹ thuật tránh được mười mấy cây ngân châm trong gang tấc.

Thế nhưng khi thân thể vừa đứng lại, còn chưa kịp thở thì cô ta đã cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân phát lạnh.

Chỉ thấy những cây ngân châm lơ lửng giữa không trung nhanh chóng bao vây lấy cô ta, mỗi cây ngân châm đều nhằm vào mỗi điểm tử huyệt trên người cô ta. Giờ phút này, thân thể cô ta khẽ run lên dưới ánh mặt trời nóng rực.

“Hai huynh muội các người không làm được trò trống gì trước mặt tôi lại còn muốn nghịch châm.”

“Viêm Hạ chúng tôi có một câu gọi là múa rìu qua mắt thợ, câu nói này chính là để chỉ mấy người.”