Truyền Nhân Thiên Y

Chương 753




Chương 753

“Ai nói với cậu như vậy?”

“Mặc Vân tiền bối đó!”

“A, vậy là cậu bị hắn lừa gạt rồi.”

Thấy Cơ Lăng Tuyết trả lời dứt khoát như vậy, Lương Siêu lập tức có xúc động muốn chửi thề!

Mặc Vân đáng đâm ngàn đao này, đánh giá lúc trước của mình đối với hắn thật là không sai chút nào cả! Quả nhiên là một tên không biết xấu hổ!

Cơ Lăng Tuyết lại giải thích: “Cái gọi là ngoài biên chế, chỉ là đa số thời gian đều chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, còn có quyền điều động tất cả thành viên phân bộ Võ Minh trong các thành thị, bao gồm cả bộ chủ.”

“Thậm chí tất cả bộ chủ các phân bộ nhìn thấy cậu cũng phải quỳ lạy hành lễ.”

Nói xong, Cơ Lăng Tuyết lấy ra một khối ngọc bài hình rồng được khắc thành từ dương chi ngọc thượng hạng rồi đưa cho Lương Siêu: “Cầm đi, đây chính là tượng trưng thân phận sau này của cậu.”

“Tôi… Có thể không tiếp nhận không? Hiện tại từ chức được không? Làm phiền sư nương giúp cho.”

“Không được.” Cơ Lăng Tuyết nghiêm trang lắc đầu, nhìn chằm chằm Lương Siêu đang không ngừng than thở một lát rồi vỗ nhẹ bả vai hắn.

“Tiểu Mặc, bây giờ cậu không cách nào làm một con nhàn vân dã hạc (sinh hoạt nhàn tản, thoát ly thế sự) giống như sư phụ cậy, trừ phi cậu chịu triệt để buông món nợ máu gia đình mà mình gánh vác xuống.”

“Phần chức vụ này tạm thời coi như rèn luyện, nếu như cả ải này cũng không qua được thì chuyện báo thù rửa nhục đã vô vọng, cha mẹ tộc nhân cũng chết không nhắm mắt, hiểu chưa?”

Nghe xong, ánh mắt Lương Siêu lập tức run lên, thu lại hết vẻ chán nản, sau khi do dự một lúc thì nhận lấy ngọc bài hình rồng kia.

Cơ Lăng Tuyết thấy thế thì hài lòng cười một tiếng, chợt xoay tay lấy ra một quyển trục rồi đưa tới: “Hiện tại, chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi cậu nhậm chức đi.”

“Haizz…”

Lương Siêu bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó hắn cầm lấy quyển trục cuốn mở ra xem, nhiệm vụ này tương đối đơn giản, hắn chỉ phải bảo vệ một nữ sinh đang học ở đại học Đế Kinh.

Có thể khiến cho người chỉ huy biên ngoại có địa vị bản thân ngang hàng với trưởng lão cấp hai là hắn đích thân bảo vệ, Lương Siêu lập tức ý thức được thân phận của cô gái kia tuyệt đối không tầm thường.

Cơ Lăng Tuyết gật đầu cười nói:

“Cậu đoán không sai, cô gái đó tên là Thượng Quan Nguyệt, thân phận quả nhiên không đơn giản, xét theo một góc độ nào đó mà nói, cô ta…”

“Là trẻ mồ côi của một người tương đương với anh hùng liệt sĩ.”

“Mẹ của cô ta là một nhà khoa học đẳng cấp ở Viêm Hạ này, năm ấy trên đường đi ra nước ngoài đã xảy ra vấn đề, bà ta bị người xấu bắt, muốn moi một chút thành quả nghiên cứu khoa học từ miệng bà ta.”

Lương Siêu nghe vậy bất giác nhướng mày.

Vì hắn ghét nhất loại chuột lén lút ăn cắp này.

Mà tiếp sau đây, câu chuyện về Thượng Quan Nguyệt này vẫn chưa kết thúc.

Khi Lương Siêu tính hỏi liệu đã tìm thấy mẹ của Thượng Quan Nguyệt chưa và liệu tổ chức có giải cứu hay không thì Cơ Lăng Tuyết nói tiếp:

“Tìm thì đã tìm thấy rồi, chuyện do các ninja của đất nước hoa anh đào gây ra.”