Truyền Nhân Thiên Y

Chương 717




Chương 717

Chẳng qua lúc này cô đã hết sức căng thẳng, Miller lại bông đùa: “Chậc chậc. . . Mộ Vân Thao, thật sự không nhìn ra ngươi là một lão âm hiểm.”

“Lúc trước bày ra dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ khẩn cầu ta gia nhập Mộ gia, sau lưng lại âm mưu hại bản vương, nhưng cũng khó trách, loại người làm nhiều chuyện trái với lương tâm như ngươi thì bình thường luôn có cảm giác bị hại vào mọi lúc.”

“Hừ, đừng nói những thứ vô dụng này! Hiện tại, bàn điều kiện đi.”

Bàn điều kiện?

Lương Siêu, Miller liếc nhau, suýt đã cười ỉa.

Mà Mộ Vân Thao vẫn mang dáng vẻ nắm vững thắng lợi, như ăn chắc đối phương, tiếp tục mở miệng: “Ta có thể tiếp tục giữ bí mật thân phận của ngươi, để lại đủ thời gian cho ngươi thoát khỏi Viêm Hạ, nhưng trước đó ngươi nuốt tất cả của Mộ gia vào như thế nào thì hiện tại phun hết ra như thế đó!”

“Kỳ hạn là một ngày. Ta còn muốn tất cả nội tạng của con tiện nhân Mộ Khuynh Tuyết này, màng nhãn cầu, hơn nữa muốn có ngay! Con trai ta còn đang chờ được cứu ở bệnh viện.”

“Mặt khác. . .” Nói đến đây, Mộ Vân Thao lại chỉ về hướng Lương Siêu: “Ta còn muốn hắn tự phế tu vi!”

Mễ Lặc: “…”

Sau một hồi không nói nên lời, gã ôm trán lắc đầu than thở: “Mộ Vân Thao, có một câu nói rất đúng với ông.”

“Không muốn chết thì đừng tự gây rắc rối.”

“Vốn dĩ nể tình trước đây ông đã từng đối tốt với tôi nên tôi còn định cầu xin chủ thượng cho ông nhưng hiện tại hoàn toàn không cần thiết nữa.”

Nghe vậy, Mộ Vân Thao sửng sốt vì ông ta hoàn toàn không hiểu Mễ Lặc đang nghĩ gì.

Cho dù hiện tại bọn họ không cầu xin cho ông ta thì chí ít cũng bày ra dáng vẻ khó xử và thương lượng với ông ta chứ? Không ngờ lại còn kiêu ngạo như vậy?

Lúc này, Lương Siêu đột nhiên bật cười.

“Có một chuyện ông còn chưa biết, người của tổng bộ Vũ Minh đang trên đường tới đây, trong đó còn có một vị trưởng lão có quan hệ rất thân với ông đấy.”

“Cái gì?”

Mộ Vân Thao nhíu mày, ông ta có cảm giác mờ mịt.

“Tên họ Lương kia, rốt cuộc cậu muốn làm gì!”

Ông ta vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền tới. Mộ Vân Thao cùng với người Mộ gia ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khoảng 10 người đang tiến vào từ đường.

Người tới đều là trưởng lão của tổng bộ Vũ Minh, bao gồm cả vị trưởng lão Liễu Long có quan hệ rất tốt với Mộ Vân Thao. Người đi đầu chính là người mà Mộ Vân Thao có muốn gặp cũng không gặp được, một trong hai vị trưởng lão trừng phạt của tổng bộ Vũ Minh, kiếm tôn giả Mặc Vân!

“Bái kiến Mặc trưởng lão, hân hạnh được gặp ngài.”

Mộ Vân Thao vội vàng khom lưng hành lễ trước Mặc Vân. Có thể thấy đối phương không hề để ý tới ông ta, thậm chí còn không thèm nhìn ông ta lấy một cái nên ông ta chỉ đành xấu hổ nhìn về phía Liêu Long.

“Anh Liêu, mọi người…”

“Ai là anh của ông? Đừng có bắt quàng làm họ với tôi!”

Lúc này, Liêu Long ngắt lời ông ta, trực tiếp phủi sạch quan hệ.

Trong lòng Mộ Vân Thao khẽ run, đột nhiên ông ta có dự cảm không lành. Ngay sau đó, ông ta trông thấy Mặc Vân cười chào hỏi với Lương Siêu!