Truyền Nhân Thiên Y

Chương 673




Chương 673

Chỉ thấy con dã thú đó ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, bỗng nhiên nhảy lên mười mấy mét, lúc rơi xuống đất giống như thiên thần hạ phàm, cái đuôi lớn quét ngang thì hai con sói đã chết tươi, một móng vuốt quất xuống, xương sọ của một con sư tử cũng bị đập sụp, hóa thành một mảng sương máu!

Con năm con hổ thì trực tiếp bị cái miệng to như cái chậu mái đột nhiên mở ra của nó trực tiếp nuốt vào giống như lỗ đen!

Trước sau mọi chuyện chỉ kéo dài ba năm phút ngắn ngủi, gần hai mươi con mãnh thú đã trở thành bữa ăn ngon cho con dã thú kia, sức ăn lớn đến mức khiến người ta líu lưỡi.

“Ực…” Diệp Tiêu nuốt mạnh một ngụm nước bọt, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Phương Lệ.

Con mẹ nó đâu chỉ là có chút lợi hại? Quả thực như muốn lên trời rồi!

“Anh, cái này… Rốt cục là cái quái gì? Sao lại kinh khủng như vậy? Nghe thôi mà em còn chưa nghe nói đến nữa…”

“Tục truyền con thú này là một trong những hậu duệ của hung thú thượng cổ Thao Thiết, tên là Kim Giáp Hổ, là hung thú bảo vệ mà Vạn Thú Tông sau lưng Phương gia tôi dùng.”

“Còn chiến lực của nó thì cậu cũng đã thấy rồi đó, gấp năm sáu mươi lần hổ Đông Bắc bình thường.”

Diệp Tiêu liên tục gật đầu, thốt lên câu thật trâu bò.

Mà sau khi lấy lại tinh thần, cậu ta lại hoài nghi hỏi: “Anh Phương Lệ, thứ này có liên quan gì đến chuyện anh muốn trừng trị Lương Siêu kia?”

“A…” Phương Lệ cười cười, nói: “Ngẫm lại xem, nếu như Lương Siêu kia bị sáu bảy con Kim Giáp Hổ như vậy vây công thì dù hắn có chút năng lực thì xác suất sống sót sẽ lên đến mấy phần trăm?”

“Con mẹ nó? !” Diệp Tiêu kinh hãi, văng tục xong thì vô thức nói: “Còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là không phần trăm! Đừng nói là sáu bảy con, cho dù là một con Kim Giáp Hổ cũng đủ cắn thằng nhãi kia thành mảnh nhỏ!”

“Ừm, hoàn toàn chính xác.” Sau đó Phương Lệ lại suy nghĩ một chút, nói: “Mấy ngày nay cậu nghĩ cách tìm cơ hội hẹn Lương Siêu đến vườn động vật hoang dã, chuyện còn lại thì cậu không cần quan tâm.”

“Tôi sẽ liên hệ với người của Vạn Thú Tông, để bọn họ hỗ trợ chuyển mấy con Kim Giáp Hổ đến, làm Lương Siêu kia chết không có chỗ chôn!”

“A?” Trước đó dù ngoài miệng Diệp Tiêu mắng rất hăng, nhưng khi nghe thấy kế hoạch của Phương Lệ thì không khỏi có chút sợ hãi, bắt đầu do do dự dự gãi đầu: “Anh Phương Lệ, chúng ta làm như vậy có phải hơi quá đáng không?”

“Cho dù Lương Siêu kia quá háo sắc, nhưng nhiều lắm cũng chỉ coi như một người chịu đánh một người chịu đòn, tội không đáng chết mới đúng?”

“Hừ!” Lúc này Phương Lệ lại hừ lạnh một tiếng, bắt lấy tay của Diệp Tiêu, âm hiểm mà nói: “Tiểu Tiêu, nói xem chừng nào thì cậu mới có thể lớn lên?”

“Người không quả quyết giống cậu sau này làm sao tiếp quản tập đoàn chế dược Nhuận Tinh? Sao có thể thay thế chị cậu trở thành người cầm quyền thực tế của Diệp gia?”

Có thể nói mấy câu nói đó vừa độc lại xảo trá, đâm trúng hết điểm yếu của Diệp Tiêu, khiến cậu ta nghiến răng, sắc mặt bắt đầu trở nên khó lường.

Thấy thế, Phương Lệ tiếp tục nói: “Tiểu Tiêu, thằng nhãi họ Lương kia nhúng chàm chị của cậu, vậy hắn nhất định phải trả giá bằng cả mạng sống!”

“Cần biết hẹp hòi không phải quân tử, không ác không phải trượng phu!”

“Cả một người đã ngồi lên đầu cậu mà cậu cũng không dám giết, vậy về sau cậu còn dám làm chuyện gì? Còn có thể làm cái gì?”