Truyền Nhân Thiên Y

Chương 647




Chương 647

“Ngoài võ thuật cùng y thuật, thì tôi cũng có chút nghiên cứu vè mặt bói toán, nên muốn tặng cho anh một lời hay ý đẹp, anh thấy thế nào?”

Trong khi nói chuyện, hắn cũng nhìn vào khuôn mặt của Mộ Đình Phong, sau đó nhanh chóng đưa ra kết luận rằng vết ấn đường hiện rõ màu đen, hôm nay chắc chắn sẽ có thảm họa!

“Ý mày là gì?”

Mộ Đình Phong thực sự không nghe nổi nữa sau đó Lương Siêu lại nói: “Ý là sắp tới anh sẽ gặp tai nạn bất ngờ trong tương lai gần, nếu anh muốn nó qua đi thì sắp tới tốt hơn là anh nên ở nhà đi và đừng đi du lịch.”

“Nhất là đi bằng ô tô, nói như vậy đã đủ rõ ràng chưa?”

“Mày!”

Mộ Đình Phong không thể chịu đựng được nữa, anh ta đập bàn một lần nữa với vẻ mặt giận dữ.

Hắn đánh người của mình, cướp tiền của mình rồi lại nguyền rủa mìn đôi ba câu thì thôi cũng đành đi, vậy mà lại còn bắt anh ta phải ngồi suốt trong nhà sao?

Quả thực ép người quá đáng mà!

“Tốt hơn là anh nên nghe lời khuyên của tôi, hơn nữa, nên nhớ là anh đã mua những lời này với 20 tỷ đấy!”

Nói xong, Lương Siêu liền đứng dậy rời đi.

Trước khi rời khỏi quán cà phê, hắn dừng lại nói: “Nhìn sắc mặt của mày, tôi liền biết mày nhất định không phải người tốt, cha mẹ mày nhất định đã làm rất nhiều chuyện trái đạo đức, phải không?”

Vút!

Ánh mắt Mộ Đình Phong kiên định, trong lòng không khỏi có chút run lên, sau đó liền nghe Lương Siêu nói tiếp: “Vì 20 tỷ nhân dân tệ, tôi sẽ cho cho anh thêm một lời khuyên nữa.”

“Nếu cả nhà anh kịp thời thu tay giữ phúc, thật tâm sám hối, làm vậy tuy không thể nhanh chóng thoát được nghiệp báo, vẫn sẽ bị trả cái giá thảm thiết, nhưng có lẽ sẽ được chết già, nếu không…”

Lương Siêu ngữ khí đột nhiên trở nên có chút lạnh lùng khi giọng nói thay đổi.

“Không chỉ gia đình anh sẽ không còn gì, mà còn vướng vào nghiệp chướng cả đời, thống khổ đến mức anh không thể tưởng tượng được.”

Nhìn theo bóng lưng Lương Siêu quay lưng rời đi, Mộ Đình Phong cảm thấy phổi sắp nổ tung, đôi môi anh ta không thể ngừng run rẩy dữ dội!

Tên khốn họ Lương đó chửi mỗi mình mình thì thôi cũng đành đi, vậy mà còn kéo theo cả gia đình mình nữa!

Một lát sau.

Khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Lương Siêu, Mộ Đình Phong mới dám lao ra khỏi quán cà phê và giận dữ chửi bới: “Tên khốn họ Lương kia! Mày nhớ mặt tao đấy, cứ chờ đi!”

“Để xem báo ứng của Mộ gia tao tới trước hay của mày tới trước…”

Nói xong, trong lòng cảm thấy phiền muộn khó tiêu, anh ta mau chóng gọi điện cho Vương Tiểu Niên bắt đầu một tràng tức giận chửi bới.

Vương Tiểu Niên giả vờ làm ra vẻ ủy khuất, giải thích: “Mộ thiếu gia à, em không có ý lừa anh. Trước đó em đã nói đi nói lại với anh rằng anh nên mang theo cung phụng mạnh mẽ nhất từ nhà họ Mộ, nhưng anh lại không nghe.”

“Được rồi được rồi, ít nói những thứ vô dụng này lại đi, buổi tối an bài một số chuyện đi, anh đang điên đầu đây.”