Truyền Nhân Thiên Y

Chương 637




Chương 637

Bùm! Hai chiêu đối chọi nhau, Mặc Vân trong nháy mắt bị giật mình lùi về phía sau mấy bước. Sau đó, hắn cúi đầu, nhìn về phía miệng hổ của mình, đã bị đánh nát, máu tươi tuôn ra, lông mày không tự chủ được nhíu lại.

“Tu vi của ông khôi phục rồi?”

“Hứ!”

“Chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng so với trước tốt hơn nhiều, đều là nhờ có tiểu tử này.”

“Ồ.”

Mạc Vân gật đầu, lại nhìn Lương Siêu, ông ta khẽ gật đầu.

“Người trẻ tuổi, rất có tiền đồ đấy.”

“Sau này có cơ hội tôi sẽ dạy bảo lại cậu sau.”

Nói xong, ông thu hồi kiếm, nhìn Lương Siêu, người đang ngồi bệt trên mặt đất đang sửng sốt.

Đây là đang khen mình sao?

Dạy bảo ư?

Từ đó nghe thật kỳ lạ, và người này cũng kỳ quái như vậy…

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn bắt đầu mắng sau lưng Mặc Vân: “Phi!”

“Ông là một lão già không biết xấu hồ, chắc cơ hội lần sau, ông đây mới là người dạy bảo cho ông một trận mới đúng đó!”

“Tên nhóc này, được rồi, đừng kêu nữa.”

Lăng Vũ cười ha ha nói: “Với tính cách của tên kia như vừa rồi, nếu như hắn thật sự có ác ý thì hiện tại cậu đã vô cùng thê thảm rồi.”

“Xì.”

Lương Siêu xì một tiếng, ho khù khụ hai tiếng rồi lau đi vết máu trên miệng.

“Ông Lăng, tôi biết người vừa rồi không có ý xấu nhưng hành vi của hắn thật sự khiến người khác tức giận.”

Lăng Vũ ngẩn người, sau đó ông ta vuốt râu cười ha ha như thể đồng ý với lời nói của Lương Siêu.

Sau khi khoanh chân ngồi tại chỗ điều chỉnh hơi thở, Lương Siêu vẫn chưa rời mắt khỏi Lăng Vũ: “Tôi từng nghe Khương Nhu nói rằng ông từng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ phải không?”

“Ừm.”

Lăng Vũ gật gật đầu, nụ cười trên gương mặt cũng nhạt đi đôi chút.

“Gần đây, nhóm ninja của Anh Hoa quốc bắt đầu không yên phận.”

“Trước đó, ta đã từng bí mật thông báo đã có rất nhiều cao thủ lén lẻn vào Viêm Hạ. Thậm chí còn có một nhóm tinh nhuệ đã lẻn vào đế kinh, không biết bọn họ đang giở trò gì.”

“Ồ?”

“Vậy kết quả ra sao?”

“Kết quả là những ninja lẻn vào đế kinh đều bị ta giết và đuổi đi nhưng vẫn chưa tìm hiểu được mục đích của bọn họ.”

Nói xong, Lăng Vũ còn duỗi eo, nhếch miệng cười nói: “Chuyện này cũng có một phần công lao của cậu. Nếu như không nhờ cậu chữa thương cho ta thì e rằng ta cũng không đủ sức đấu với đám ninja đó.”