Truyền Nhân Thiên Y

Chương 593




Chương 593

“Đừng khóc nữa, đây là canh đại bổ tôi đặc biệt hầm cho cô và chị cô, hai người uống ngay lúc còn nóng đi.”

Nói rồi Lương Siêu bắt đầu phục vụ canh cho hai chị em. Nhìn thấy dáng vẻ quan tâm ân cần của hắn, Bảo Thông nhất thời như hiểu ra, lập tức cười lạnh nói: “Tưởng là ai, hóa ra là một tên đẹp trai mặt bột.”

“Tổng giám đốc Liễu, trước giờ tưởng cô là một người lãnh đạm, nhưng tôi không ngờ bạn cũng giống như những người phụ nữ giàu có khác là đều thích cái gu này!”

“Ha ha, nếu đã không phải là phụ nữ cương trực thuần khiết gì thì bảo cô hầu hạ Tả thiếu gia chắc cũng không có gì khó nhỉ?”

“Nói thật cho cô biết, hôm nay trước khi tám người chúng tôi tới mở cuộc họp, đã đồng ý Tả thiếu rồi, nhất định giúp ngài ấy thu phục được hai chị em các cô!”

“Biết điều thì cô nên mau chóng đi thay quần áo đi, nếu như còn dám lề mề thì đừng trách chúng tôi vô lễ, trước tiên chỉ đành phải l0t sạch quần áo của cô, sau đó tự tay giúp cô thay quần áo thôi.”

Tên kia vừa nói xong, Lương Siêu bên này liền tùy tiện nhặt một lọ hoa khổng lồ nặng 100 cân đập về phía người đàn ông với tốc độ cực nhanh!

Bùm!

Rầm…

Những mảnh sứ vỡ vương vãi khắp sàn, và người đàn ông kia cũng bị đập cho đầu máu toe toét, trực tiếp bị gục trên vũng máu, không biết mình còn sống hay đã chết…

Lương Siêu khẽ lắc lắc tay, sau đó liếc nhìn mọi người có mặt với một nụ cười khinh bỉ: “Trước mặt tao, mà các người còn dám bắt nạt người phụ nữ của tao một cách vô lễ không chút kiêng nể như thế sao?”

“Thật sự coi Lương mỗ đây là không khí rồi à, hử?”

Lời nói vừa dứt, lại có thêm một cô đổng đứng lên, tính khí nóng nảy của anh ta bùng nổ ngay lập tức. Anh ta chỉ vào mũi của Lương Siêu và bắt đầu hét lên và chửi rủa: “Láo xược, dám ra tay ở đây sao, mày dám…”

Lời còn chưa nói xong, Lương Siêu chỉ lắc người một cái liền xuất hiện trước mặt anh ta , anh ta gắt gao nắm lấy đầu của hắn.

“Mày, mày muốn cái gì! Mau bỏ ta…”

“Á!”

Rầm!

Lại một tiếng trầm thấp vang lên, mọi người xung quanh nhìn thấy Lương Siêu đang nắm chặt đầu của tên cỏ đông kia đập thật mạnh xuống bàn hội nghị, cú đập làm vỡ tấm kính dày trên bàn…

Về phần tên cổ đông kia, trán của anh ta là một mảng máu thịt lẫn lộn, sau khi thảm thiết kêu lên một tiếng thì cũng giống y hệt với vị trước đó, hai mắt trợn lên lòng trắng xong trực tiếp ngã xuống tại chỗ, không rõ sống chết.

Một mảnh tĩnh lặng.

Tất cả mọi người ở đây đều im lặng như chết, ai nấy đều có chút ngây người, sau khi ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt bắt đầu tràn ngập không khí, sáu cổ đông còn lại cũng không khỏi thu liễm lại chút.

Lúc này Lưu Băng Khanh đi tới, lông mày liễu nhíu chặt, cô nhăn nhó nhìn hai cổ đông đang nằm trong vũng máu.

“Anh không phải gi3t ch3t hai người họ rồi đó chứ?”

Không phải cô quan tâm đến sinh tử của hai người cổ đông kia, mà cô chỉ đang lo lắng rằng Lương Siêu sẽ vì điều này mà vướng vào những rắc rối không cần thiết.