Truyền Nhân Thiên Y

Chương 591




Chương 591

Thứ hai, cũng là trí mạng nhất, làm như vậy thì danh dự của địa sản Thiên Đạt mới đặt chân đến Đế Kinh, còn chưa ổn định cũng sẽ triệt để sụp đổ, sau này muốn kiếm chút thành tựu trong giới địa sản Đế Kinh sẽ khó càng thêm khó.

Bởi vậy Liễu Băng Khanh mới không thể không đưa ra nhượng bộ cuối cùng này.

Nhưng Liễu Băng Loan đã tức đến phát khóc, uất ức đến gương mặt đỏ bừng.

“Chị, chị, chị không thể chiều lòng bọn họ như thế! Tám lão già này đã ức hiếp chị em mình đến mức này, cưỡi lên đầu lên cổ đi ị đi tiểu, em phải tìm anh rể đến giúp đỡ, hu hu…”

Liễu Băng Khanh mím chặt môi, cắn răng cố nén sự nhục nhã này. Cô là chủ tịch, đôi khi dù không muốn nhịn đến mấy thì cũng phải nhịn!

Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm tám cổ đông cũng cảm thấy kinh ngạc kia, nói: “Điều kiện này đã là cực hạn của tôi, chắc các người cũng không còn lý do để từ chối nữa, nhưng!”

“Nghe cho rõ đây, tôi chỉ có một yêu cầu, các người nhất định phải góp đủ 50 tỷ tài chính còn lại cho tôi trong vòng 1 giờ!”

Tám người nghe vậy thì nhìn nhau mấy lần, sau đó một người dẫn đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng.

“Liễu đổng sự, tôi lăn lộn trong giới kinh doanh Đế Kinh lâu như vậy, không có bao nhiêu người phụ nữ có thể làm tôi cảm thấy bội phục, bây giờ cô có thể xem như một trong số đó. Nhưng rất xin lỗi, chúng ta vẫn không thể hứa với cô. Hơn nữa cô cũng lầm rồi, cái chúng ta muốn không phải là lợi nhuận.”

Soạt!

Đôi mày vừa hơi giãn ra của Liễu Băng Khanh lại nhíu chặt lần nữa, khó hiểu mà oán giận nhìn chằm chằm người kia.

“Hôm nay đã nói đến nước này rồi thì quanh co lòng vòng còn có ý nghĩ gì?”

“Nói thẳng đi Bảo tổng, rốt cuộc các người muốn cái gì, chỉ cần tôi có thì sẽ cố hết sức thỏa mãn các người.”

“Khà khà…” Trên mặt Bảo Thông lập tức hiện ra một nét dâm tà: “Liễu đổng sự, ngài nói lời này quá chí lý, yên tâm, ngài chắc chắn sẽ có thứ chúng ta muốn.”

Nói xong thì ông ta móc ra một tấm thẻ phòng viền vàng, nhìn rất xa hoa rồi đập lên mặt bàn.

Liễu Băng Loan nhìn thấy thì hơi suy nghĩ một chút, sau đó xấu hổ hung ác đập lên bàn.

“Họ Bảo, ông làm vậy là có ý gì!”

“Liễu phó đổng, nói vậy đã đủ rõ ràng rồi mà? Hiện tại có một cậu chủ đang chờ ngay trong căn phòng này, chỉ cần hai chị em các người đi qua hầu hạ thật tốt cho cậu ấy thì số tiền kia cũng dễ nói thôi.”

“Ông!”

“Thả cái rắm tổ tông mười tám đời nhà ông!”

Liễu Băng Loan tức giận mắng, mà Liễu Băng Khanh dù cũng nổi giận, nhưng tỉnh táo hơn em gái mình nhiều, cô lạnh lùng hỏi: “Cậu chủ mà ông nói là Tả Khiêm?”

“Ha ha, vẫn là Liễu đổng sự của chúng ta thông minh, đoán một cái là trúng, chính là Tả thiếu.”

Lại có một người vỗ tay rồi nói, lập tức lấy ra hai cái túi từ chỗ ngồi rồi ném lên bàn hội nghị.

“Cái này là hai bộ đồng phục hầu gái làm gấp dựa theo kích cỡ của chị em các cô, Tả thiếu chính miệng dặn dò, cô chị mặc đồ mèo màu đen, cô em mặc đồ thỏ tơ trắng.”

“Tả thiếu nói hôm nay cậu ta muốn chơi cho đã đồ hầu gái này.”