Truyền Nhân Thiên Y

Chương 474




Chương 474

Mà không ngoại lực đè nén, đường vân màu vàng nhạt trên mi tâm Lương Siêu đột nhiên tan biến trong vô hình, dưới tác động của quán tính, cả người hắn bỗng đứng bật thẳng lên, ngay sau đó lại kiệt sức mà ngã nhào xuống đất.

“Tiểu Siêu!” Lê Uyển kinh hô một tiếng rồi vội vàng đi qua, đỡ lấy Lương Siêu lập tức đút cho hắn một viên đan dược.

Nuốt đan dược xong Lương Siêu không nói gì, chỉ ngồi xếp bằng bắt đầu vận chuyển công pháp, yên lặng điều tức.

Một lát sau, thấy Lê Uyển đứng lên, mắt phượng mang theo sát khí đi về hướng ông ta, Lăng Vũ còn đang hồi tưởng lại đường vân thần bí vừa rồi xuất hiện trên mi tâm của Lương Siêu, không khỏi hỏi: “Sư muội, thằng nhãi này…”

Chát!

Lê Uyển tát một cái lên mặt Lăng Vũ, sau đó trở tay lại tát một cái, đánh cho ông ta bất đắc dĩ, nghĩ thầm dù sao lúc còn trẻ mình cũng không ít lần bị sư muội tát, con mẹ nó quá quen thuộc, hiện tại già rồi bị tát hai cái cũng không có cảm giác gì.

“Huynh có biết Tiểu Siêu là đệ tử cuối cùng của Thiên Huyền không!”

“Nếu nó có bất trắc gì, huynh bảo về sau ta phải giải thích với Thiên Huyền như thế nào dưới suối vàng!”

Lê Uyển càng nói càng thấy chưa hết giận, giơ tay lên như muốn tát tiếp, nhưng lúc này Lương Siêu đột nhiên mở miệng.

“Sư nương, con không sao, lần này còn phải đa tạ vị tiền bối này, nếu không phải vừa rồi ông ta tận lực hỗ trợ, có lẽ con căn bản không có khả năng đột phá một cảnh giới nhỏ nhanh như vậy.”

Lê Uyển nghe vậy thì khẽ giật mình, quay đầu nhìn Lương Siêu đã đứng lên.

Lại đột phá rồi? Tốc độ này không khỏi quá biến thái.

“Tiểu Siêu, con đừng lừa sư nương, rõ ràng ta nhìn thấy con hộc máu…”

Lương Siêu lại cười cười, nói: “Đó là vì trước đó vị tiền bối này cố gắng điều khiển uy áp của mình, giúp con đánh thông, xông qua mấy kinh mạch.”

“Vậy cũng được?”

“Khụ khụ…” Lăng Vũ nhẹ ho hai tiếng, vuốt vuốt mặt mình rồi bày ra phong thái cao nhân, khẽ gật đầu với Lương Siêu.

“Ranh con, cậu cũng biết tính của lão hủ lắm. Chẳng qua cậu không cần cám ơn ta, nếu không phải cậu luôn quyết chống chịu kiên trì lâu như vậy, cho dù lão hủ có lòng giúp cậu cũng chẳng có tác dụng gì cả.”

Nói xong lại tức giận trừng Lê Uyển một cái.

“Sư muội, chẳng lẽ trong lòng muội, sư huynh lại là một người bụng dạ hẹp hòi? Tuy ta thật sự chướng mắt lão tiện… Lão già Thiên Huyền kia, nhưng cũng không đến mức vì chuyện đó mà làm khó hậu bối của hắn đúng không? Tôi cũng cần thể diện mà.”

Nghe Lăng Vũ đã thay đổi xưng hô dành cho Thiên Huyền, Lương Siêu cười cười, cũng chắp tay với ông ta, tôn kính gọi một tiếng Lăng Lão.

Lê Uyển hừ lạnh một tiếng rồi không so đo nữa, chỉ đưa mắt dò hỏi Lương Siêu.

“Tiểu Siêu, bây giờ con còn chịu xem bệnh cho cái tên già mà không đứng đắn này không? Không muốn thì chúng ta lập tức đi, yên lặng chờ ba năm năm sau tên già mất nết này co quắp trên giường không động đậy.”

“Móa, sư muội, không cần hung ác như thế đó chứ?”