Truyền Nhân Thiên Y

Chương 394




Chương 394

Trong lòng ba vị đại sư cấp tông sư tự nhiên đều rõ ràng. Chính là dựa vào việc người ta chính là cường giả cấp Thiên Tượng!

Cường giả cấp Thiên Tượng trước mặt, thì bất kỳ tông sư nào đi chăng nữa cũng chỉ là đàn em, quỳ xuống hành lễ cũng là một việc đương nhiên trong lễ nghi nên có.

Nhưng hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm càng nghĩ về điều đó họ càng cảm thấy tức tối, điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được, sau đó họ nhìn vị đại sư họ Khổng trầm giọng hỏi. “Lỗ đại sư, đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Tên oắt con kia…”

“Câm miệng.”

Không đợi anh ta hỏi xong, đại sư họ Khổng đã ngăn anh ta lại và nói: “Tổng giám đốc cậu cứ nên gọi lão hủ này bằng tên đầy đủ đi. Ở trước mặt Lương đại sư, lão hủ đây không đảm đương nổi hai chữ đại sư đâu.”

“Cái này … ”

Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm lại sửng sốt, lúc này Lương Nghiên đang lom lom nhìn Lương Siêu!

“Anh!”

“Ăn xong tôm rồi à?”

Lương Siêu cười cười, mở miệng nói:

“Tôm kia mang lên chưa?”

“Có!”

“Tới đây tới đây!”

Cung Bình đích thân bưng tôm ở trên bàn còn nguyên chưa ai động tới đi đến, đường đường là một gia chủ uy nghiêm lại bắt đầu tự tay bóc tôm cho Lương Nghiên.

Ông ấy đã tự hiểu sự việc rồi, hai người một lớn một nhỏ này nhất định là hai vị tổ tông đối với Cung gia hiện tại!

Cung gia có thể vượt qua những khó khăn ngày hôm nay hay không phụ thuộc hoàn toàn vào đại tổ tông Lương Siêu này …

Trong khi vừa bóc tôm tổ tông nhỏ Lương Nghiên, Cung Bình vừa nhìn Lương Siêu một cách ưng bụng vô cùng, cung kính hỏi: “Lương đại sư, xin hỏi ngài hôm nay đến đây, vì chuyện gì?”

Thấy yến tiệc dù gì cũng đã bị người khác quấy rầy, Lương Siêu suy nghĩ một chút, cũng không giấu giếm nữa.

“Cung gia chủ, Lương mỗ hôm nay tới đây là vì hôn thư của Cung gia.”

“Hôn thư?”

“Hôn thư gì?”

Cung Bình hơi ngớ người, có chút chưa thích ứng nổi, Lương Siêu vò đầu cười nói: “Thì là hôn thư giữa tôi và cô Cung Vũ, nghe nói là trước đó được gia chủ quá cố Cung gia bảo quản.”

Xoẹt!

Cung bình trong nháy mắt trợn to mắt, sắc mặt cũng theo đó đại biến.

Ngay sau đó liền bắt đầu cất tiếng cười to cười đến vui vẻ sảng khoái.

Trước đây ông ấy vẫn khó hiểu, tại sao ông già nhà mình luôn coi tờ hôn thư là bảo vật, không rõ đến tột cùng người đó là một người trẻ tuổi xuất sắc như thế nào mà khiến cha mình luôn cảm thấy rằng bên kia là quá đủ để xứng đôi với một nữ thần quốc dân như Cung Vũ.