Truyền Nhân Thiên Y

Chương 378




Chương 378

“Ha ha… Không cần khách sáo, nhớ là nợ tôi một lần là được.”

Trên Diễn Võ Đài, trái tim căng chặt của Lương Siêu chậm rãi buông lỏng, lập tức dời mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Nhã.

“Cô, muốn chết như thế nào?”

Vân Nhã tung một kích chưa trúng đang ảo não, lại nghe Lương Siêu chửi mình hung ác như thế, lửa giận lập tức “Vụt!” cháy lên, cô ta chống nạnh, bày ra bộ mặt điêu ngoa mà mắng trả: “Anh hung dữ cái gì!”

“Tôi cũng không làm bị thương họ, huống chi anh làm tổn thương sư huynh trước, làm anh ấy mất hết thể diện, dù tôi có làm bị thương họ, thậm chí chơi chết họ cũng là đáng đời!”

“Tất cả đều do anh tự làm tự chịu!”

Đám người: “…”

Người phụ nữ này đang nói tiếng người à?

Lại nhìn dáng vẻ của cô ta, chẳng lẽ thật sự coi mình là cành vàng lá ngọc trong hoàng tộc sao?

Đầu óc có vấn đề?

Khóe miệng hai cha con Bạch Thiên Nam, Bạch Hạo Nhiên cũng không khỏi giật giật, trong lòng đều là dấu chấm hỏi.

Tuy Bạch Vân Hi thua trước Lương Siêu, nhưng nói thế nào cũng xem như một thanh niên tài năng xuất chúng, sao lại tự ý muốn kết hôn với một cô gái não tàn như thế?

Mà Lương Siêu cũng không có ý nuông chiều cô ta, lúc này tiến lên trước một bước, vận chuyển toàn bộ Huyền khí rồi cách không mà đè bàn tay về hướng cô ta.

Oanh!

Một lực áp bách mãnh liệt đột nhiên giáng lên người Vân Nhã, tựa như một ngọn núi lớn ép hai đầu gối cô ta khẽ cong rồi quỳ rạp xuống đất, từng mảnh gạch dưới gối cũng theo đó mà sụp đổ!

Phốc!

Vân Nhã lại phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đau đớn.

Cái này còn chưa hết, thân thể Lương Siêu khẽ động vọt thẳng đến trước mặt, lại bóp lấy cổ rồi chậm rãi nhấc cả người cô ta lên.

Cặp mắt ửng đỏ kia và ánh mắt lạnh lẽo không chứa chút nhiệt độ ấy khiến Vân Nhã không dám điêu ngoa như trước nữa, thân thể đột nhiên rùng mình một cái.

Cô ta có một trực giác rất mãnh liệt, Lương Siêu không nói đùa với mình, có lẽ ngay giây sau sẽ thật sự giết chết mình!

Rất nhanh cô ta đã biết sợ, vừa kịch liệt giãy dụa còn vừa nhìn về phía Bạch Vân Hi.

“Sư, sư huynh, cứu, cứu em…”

Bạch Vân Hi cũng không làm cô ta thất vọng, lập tức gầm thét lên: “Họ Lương! Tôi không tin anh dám hành hung trước mặt mọi người!”

Lời này nhìn như không có vấn đề gì, nhưng Mộ Khuynh Tuyết lại đột nhiên nhướn mày, liếc Bạch Vân Hi một cái.

Tâm tư của tên này thật âm độc.

Cô ấy thầm nói trong lòng, sau đó mở miệng: “Lương thần y, không biết có thể nể mặt tôi không?”