Truyền Nhân Thiên Y

Chương 352




Chương 352

“Trưởng bộ!”

Những người thuộc phân bộ Giang Thành vội vàng tiến lên đỡ Tôn Bác và bọn họ đều nhìn Lương Siêu với vẻ oán hận và bất lực giống hệt như Chu Hưng lúc nãy.

“Nếu như làm sớm thì tôi đã không phải ra tay rồi, đúng là uổng phí công sức.”

Nói xong, Lương Siêu vứt chiếc đũa trong tay xuống rồi phất tay với bọn họ.

“Được rồi, các người có thể đi được rồi.”

“Hãy nhớ kỹ nếu như làm nhục người khác thì một ngày nào đó sẽ bị làm nhục lại. Hôm nay coi như tôi dạy miễn phí cho các người bài học này.”

Nghe vậy, cả đám người thuộc phân bộ Giang Thành đều tức giận nhưng lại không dám lên tiếng, đành im lặng đưa Tôn Bác rời đi.

“Haizz…”

Chu Hưng thở dài nói: “Lương đại sư, sau hôm nay, coi như ngài với Bạch trưởng bộ coi như là tử địch với nhau rồi.”

“Ồ, không sao cả.”

“Dù sao mối quan hệ giữa tôi với ông ta cũng không được tốt lắm, thậm chí trước đây chúng tôi gặp nhau còn như nước với lửa nên tôi không để ý tới việc vặt vãnh này.”

“Hả?”

Trong chốc lát, mọi người đều sửng sốt. Sau đó, bọn họ quay trở lại phòng riêng tiếp tục bữa ăn. Cả đám người vừa ăn vừa nghe Lương Siêu kể về những chuyện xảy ra gần đây ở Trấn Giang.

Sau khi nghe Lương Siêu nói rằng hắn đã giết ba tên cổ sư phạm rất nhiều tội ác Vệ Tranh, Mạnh Khuê và Lỗ Trì, Sở Diệu Y đang uống nước trái cây liền phun ra đầy mặt Lương Siêu đang ngồi ở đối diện…

“Em xin lỗi, xin lỗi!”

Cô ấy vừa giải thích vừa đứng dậy đi lau mặt cho hắn.

“Cái đó, Lương Siêu, anh xác định là anh đang không nói khoác đấy chứ?”

“Nếu như ba tên cổ sư kia liên thủ với nhau thì ngay cả cao thủ cảnh giới tông sư cũng không thể địch nổi, anh…Không phải anh đang đạt đỉnh cảnh giới tông sư đấy chứ?”

Lương Siêu chỉ cười mà không nói gì.

Cùng lúc đó.

Tôn Bác bị thương nặng hai chân không đến bệnh viện ngay mà lại được người cõng tới ngay nhà riêng của Bạch Thiên Nam.

Còn Bạch Vân Hi vừa mới trở về còn mang theo một sư muội đồng môn về muốn đính hôn nên Bạch Thiên Nam đang rất vui mừng muốn tổ chức ngay một buổi tiệc gia đình.

Sau khi thấy Tôn Bác được khiêng vào với đôi chân đẫm máu, đương nhiên Bạch Thiên Nam không hề có sắc mặt tốt, thầm chửi đúng là xui xẻo.

“Ông bị làm sao vậy?”

“Bị thương như thế này không đi bệnh viện mà lại đến chỗ tôi làm gì?”

Tôn Bác hoàn toàn không nhận ra vẻ chán ghét trên mặt của Bạch Vân Hi mà cáo trạng luôn: “Lần này phân bộ Thiên Hải tới đây quá hung hăng. Vừa mới đến Trấn Giang, bọn họ đã khiến cho hai chân của tôi bị què. Mong Bạch trưởng làm chủ cho tôi!”