Truyền Nhân Thiên Y

Chương 303




Chương 303

“Ngày nay, tất cả những gì anh cần là quan hệ. Nếu anh không có bất kỳ mối quan hệ nào, cho dù một mình anh mạnh mẽ đến đâu, vẫn sẽ bị vị hôn phu của tôi áp đảo!”

Cô ta vừa dứt lời thì viện trưởng bệnh viện Khang Nhân bước vào.

“Gì?”

“Cửa này sao hỏng rồi, không có người tới sửa sao?”

Lẩm bẩm xong, ông ta vội vàng đi đến trước mặt Lương Siêu, vẻ mặt âm trầm nói: “Lương Thần Y, tôi nghe Hàn Phỉ nói ngài đang ở đây, cho nên tôi vội vàng đến đây.”

“Võ Minh phân hội vừa đưa hai người trọng thương tới, chúng tôi không có tài lực, ngài mau đi xem một chút đi.”

Khi Bạch Hạo Nhiên và Chu Đồng nghe thấy những lời này, sự tự mãn và khoe khoang trên khuôn mặt của bọn họ trong nháy mắt biến mất hết, bọn họ đều chết lặng nhìn Lương Siêu, miệng của bọn họ mở to đến mức có thể nhét ba quả trứng vào!

“Viện truyền, ông, ông gọi hắn là cái gì?”

Viện trưởng quay đầu nhìn về phía Bạch Hạo Nhiên: “Gọi hắn là Lương Thần Y, sao, Bạch thiếu gia không biết Lương Thần Y sao?”

Ọt ọt!

Bạch Hạo Nhiên nuốt nước miếng, chỉ vào Lương Siêu khéo minh hơi giật giật: “Hắn, hắn chính là Lương Thần Y, người trước ở bệnh viện các người chữa khỏi bệnh nan y cho mười tám lão đại sao?”

Trưởng khoa tích cực gật đầu.

“Đúng vậy, không thể giả được.”

Xoạc!

Ngay lập tức, khuôn mặt của cặp vợ chồng chưa cưới Bạch Hạo Nhiên và Chu Đồng vô cùng đỏ bừng, thậm chí còn tệ hơn cả mông của một con khỉ!

Một từ.

Lúng túng.

Bốn từ.

Xấu hổ làm sao!

Nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, Lương Siêu không nhịn được nữa, buồn cười hỏi: “Bạch thiếu gia, Lương Siêu tôi từ khi nào trở thành bạn bè khác giới của anh?”

“Tại sao tôi không biết?”

“Nói giống như thật. Tôi khuyên anh nên thay đổi nghề nghiệp của mình để trở thành một diễn viên.”

Sau khi nghe điều này, Bạch Hạo Nhiên cúi đầu thật chặt, quay người bỏ chạy, còn Chu Đồng thì bật khóc “Oa!”, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng mà trối chết chạy đi.

Từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy!

Trong tương lai, ở trước mặt Hạ Tử Yên, cô ta sẽ hoàn toàn không thể ngẩng cao đầu lên được.

Trưởng khoa bối rối: “Lương Thần Y, bọn họ là…”

“Ồ, không có việc gì, chúng ta đi mau đi, cứu người mới là quan trọng nhất.”

“Được rồi đi thôi!”

Sau một vài phút.