Truyền Nhân Thiên Y

Chương 29: 29: Rối Loạn Tâm Thần





Liễu Băng Khanh cau mày, người này không chỉ khinh bạc cô mà còn nói cô bị bệnh nữa chứ?
Đây rốt cuộc là kiểu người gì vậy!
“Này! Anh là ai? Mau buông Liễu tổng ra!”
“Nhìn quần áo mà cậu ta mặc xem, không phải là nhân viên bảo vệ mới được tuyển dụng của tập đoàn chúng ta hay sao? Không ngờ cậu ta lại dám chiếm tiện nghi của Liễu tổng, đúng là to gan!”
“...”
Liễu Băng Loan vội vàng chạy vào và nói to với đám đông.
“Đừng cãi nhau nữa! Anh ấy là chồng chưa cưới của chị gái tôi!”
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều im lặng.

Tất cả quản lý cấp cao đều trừng mắt, há hốc mồm nhìn Lương Siêu.
Liễu Băng Khanh cũng kinh ngạc, hết nhìn người đàn ông đang ôm mình rồi lại nhìn sang Liễu Băng Loan.
“Băng Loan, em nói linh tinh gì đấy?”
“Anh ta…”
Liễu Băng Loan gật đầu: “Anh ta chính là Lương Siêu mà trước đây bố hay nhắc tới.”
“Khụ khụ!”
Liễu Băng Khanh kinh ngạc tới mức ho khan 2 tiếng, sắc mặt của cô cũng càng trở nên tái nhợt.
“Này! Anh mau buông tay ra!”
“Cho dù anh có thèm muốn vẻ đẹp của chị gái tôi thì cũng không thể biểu hiện trắng trợn như vậy chứ? Đồ biến thái!”
Lương Siêu nhất thời không nói nên lời, bản thân hắn làm việc tốt không được khen ngợi đã đành lại còn bị mắng nữa.
Lẽ phải ở đâu chứ?
“Tôi đang cứu chị của cô, bệnh của cô ấy vô cùng nghiêm trọng.”
“Anh nói linh tinh!”
“Ngoại trừ cơ thể hơi yếu ớt, chị gái tôi vẫn luôn bình thường! Anh rõ ràng là…”

Còn chưa dứt lời, Liễu Băng Loan đã thấy Liễu Băng Khanh ngất xỉu!
“Chị!”
“Chị làm sao vậy? Chị đừng làm em sợ!”
“Đừng nói nữa!”
Nói xong, Lương Siêu bế Liễu Băng Khanh lên: “Cô mau đi lấy xe tới đây, cứu người quan trọng hơn!”
“A…Được được!”
Liễu Băng Loan vừa hoang mang vừa lo sợ nên chỉ có thể nghe Lương Siêu bảo gì làm nấy.
Sau khi lên xe, Liễu Băng Loan vẫn luôn liếc nhìn kính chiếu hậu thì thấy Lương Siêu ngồi ở hàng ghế sau đang dùng châm đâm vào người chị mình, hơn nữa lại còn sờ soạng lung tung khiến cho cô ta lo lắng tới mức hét lên.
“Này!”
“Anh đang làm gì chị tôi đấy!”
“Cái tên biến thái này! Mau dừng tay!”
Lương Siêu: “…”
“Này cô gái, nếu như tôi thật sự là tên biến thái thì hiện tại tôi lột sạch quần áo của chị cô rồi làm thì chẳng phải tiện hơn sao, lại còn vẽ vời như thế này làm gì?”
“Cô chưa từng nghe nói cách châm cứu của Trung y bao giờ sao? Tôi đang cứu chị của cô đấy! Nếu như không muốn chị cô gặp chuyện thì mau im miệng lại.”
Nghe Lương Siêu nói một hồi rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc không có vẻ giả vờ của hắn, khí thế của Liễu Băng Loan cũng yếu đi vì biết mình trách lầm hắn.
“Vậy bây giờ có cần tới bệnh viện gần đây nhất không?”
“Không cần, về thẳng nhà luôn đi.”
“Bệnh viện bình thường không chữa trị được bệnh của chị cô đâu.”
40 phút sau.
Lương Siêu đưa Liễu Băng Khanh trở về biệt thự Liễu gia, Liễu Huy Hoàng thấy vậy thì vô cùng hoảng sợ.
“Tiểu Siêu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bác Liễu, cháu cần một căn phòng yên tĩnh để sơ cứu cho cô ấy.

Trong thời gian này, không một ai được phép quấy rầy.”

“Được!”
“Mau lên tầng cùng bố, tới phòng tân hôn của các con!”
Lương Siêu cảm thấy kỳ quái, phòng tân hôn lại biến thành phòng cấp cứu.

Đây là lần đầu tiên hắn có trải nghiệm kỳ lạ như vậy.
Sau khi đưa Lương Siêu tới phòng tân hôn ở tầng 2, Liễu Huy Hoàng khẽ đóng cửa phòng lại rồi rời đi.

Hồ Tuyết Liên cùng với những người khác đứng bên ngoài bắt đầu phàn nàn.
“Thằng nhóc đó biết y thuật gì chứ? Trông còn trẻ như thế, e rằng ngay cả chứng chỉ hành nghề cũng không có.

Ông yên tâm giao con gái của chúng ta cho nó sao?”
“Bà thì biết cái gì?”
“Nếu bàn về y thuật thì chắc chắn Tiểu Siêu còn giỏi hơn những chuyên gia, giáo sư ở bệnh viện gấp nhiều lần!”
“Bác, làm như vậy cũng không ổn đâu ạ.”
“Băng Khanh vẫn còn là cô gái trong trắng, nếu như chuyện ở cùng phòng với một người đàn ông xa lạ bị truyền ra ngoài thì không hay đâu ạ.”
“Đúng vậy, lẽ nào người làm bố như ông lại yên tâm để cho con gái của chúng ta ở một mình trong phòng với thằng nhóc kia hay sao? Con gái của chúng ta vô cùng xinh đẹp, ông không sợ thằng nhóc kia…”
“Bà nói bậy bạ gì đấy? Đúng là nông cạn.”
Liễu Huy Hoàng trừng mắt nhìn Hồ Tuyết Liên: “Tiểu Siêu chính là đồ đệ của lão thần tiên năm đó cho nên nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề gì!”
“Hơn nữa, sớm muộn gì Liễu Băng Khanh cũng trở thành người phụ nữ của cậu ta.

Ở thời này, cầm đèn chạy trước ô tô cũng chẳng có gì là lạ.”
Hồ Tuyết Liên, Liễu Băng Loan: “…”

Mọi người: “…”
Ôi trời ơi, đây chính là bố đẻ đấy!
Nửa tiếng sau.
Cuối cùng, mọi người nhìn thấy Lương Siêu nghiêm mặt đi ra.
“Tiểu Siêu, sao rồi?”
“Dạ, tạm thời tình trạng của cô ấy đã ổn định.

Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm.”
“Xì.”
Liễu Tường bĩu môi cười: “Tạm thời không gặp nguy hiểm ư? Tình trạng của Băng Khanh làm gì nguy hiểm như cậu nói, tôi thấy cậu nhân cơ hội này muốn diễn kịch trước mặt chúng tôi phải không?”
Lương Siêu không để ý tới anh ta, thấy mọi người đều đang nghi ngờ, chỉ có một mình Liễu Huy Hoàng là có vẻ mặt trốn tránh.
“Bác Liễu, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút được không?”
“À, được.”
Sau khi đi vào phòng làm việc, đợi Liễu Huy Hoàng đóng cửa lại, Lương Siêu đã hỏi ngay: “Có lẽ bác biết một chút về bệnh tình của Liễu Băng Khanh đúng không ạ?”
“Chuyện này, haizzz…”
Liễu Huy Hoàng lắc đầu thở dài: “Tiểu Siêu, nói vậy xem ra con cũng đã nhìn ra rồi nên bố cũng không giấu con nữa.”
“Từ nhỏ đến lớn, Băng Khanh vẫn luôn rất khỏe mạnh nhưng kể từ khi đi du học về vào 2 năm trước, trong một lần kiểm tra sức khỏe, con bé mắc chứng bệnh ghét đàn ông.”
“Bố từng hỏi con bé rốt cuộc ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng con bé không chịu nói.

Hơn nữa, bệnh này nói ra cũng có chút xấu hổ nên bố vẫn chưa từng nói với ai cả.”
Bệnh ghét đàn ông…
Khóe miệng Lương Siêu khẽ co rút.

Chẳng trách trước đây Liễu Huy Hoàng nói rằng cứ sống thử với nhau nửa tháng xem Liễu Băng Khanh có cảm giác với hắn không.

Mắc loại bệnh mà có cảm giác với người khác giới mới là lạ đấy!
Đúng là lão cáo già gian xảo!
Sợ Lương Siêu sẽ ghét bỏ nên Liễu Huy Hoàng vội nói: “Tiểu Siêu à, con đừng quá để ý.


Bố từng hỏi qua rồi, đây cũng chỉ là một loại bệnh tâm lý mà thôi, không có gì to tát cả.”
“Không ảnh hưởng tới chuyện lập gia đình, lại càng không ảnh hưởng tới chuyện sinh em bé nên con…”
Lương Siêu vội ngắt lời ông ta, hắn nghiêm túc nói: “Bác Liễu, bác nghĩ quá đơn giản rồi.”
“Theo chẩn đoán của cháu, có lẽ Liễu Băng Khanh đã mắc chứng bệnh ghét đàn ông từ mấy năm trước nhưng hiện tại căn bệnh đã dần phát triển thành một dạng rối loạn tâm thần hiếm gặp rồi.”
“Rối loạn tâm thần? Đó là cái gì?”
“Nó tương tự như hội chứng rối loạn cảm xúc được đề cập trong y học phương Tây nhưng nó còn nghiêm trọng hơn cả loại này.”
“Hiện nay Tây y vẫn chưa có cách nào chữa khỏi căn bệnh này.

Nếu như để nó phát triển đến tận cùng thì tất cả cảm xúc của bệnh nhân sẽ biến mất hoàn toàn, hoặc là phát điên hoặc là quá uất ức đến mức tử vong.”
“Cái gì?”
Chỉ trong nháy mắt, Liễu Huy Hoàng đã bị dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng nắm lấy tay của Lương Siêu.
“Tiểu Siêu, con nhất định phải cứu lấy Băng Khanh!”
“Thưa bác, bác đừng lo.

Cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Phòng tân hôn.
Lương Siêu vẫn luôn ở trong căn phòng.

Khi Liễu Băng Khanh tỉnh dậy nhìn thấy hắn, toàn thân trở nên căng thẳng và nhìn hắn với vẻ đầy chán ghét và cảnh giác.

Thấy vậy, hắn chỉ đành lắc đầu cười khổ.
“Này cô, chắc chắn cô biết rất rõ tình trạng của bản thân nên chắc hẳn cô rất để ý hôn ước giữa hai chúng ta.

Vì thế tôi muốn cùng cô thương lượng một chút.”
“Tôi giúp cô trị bệnh còn cô từ hôn giúp tôi được không?”