Chương 274
Dường như chỉ cần có người đàn ông này ở bên cạnh, cho dù cô có làm bất cứ chuyện gì cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm…
Lúc này, Lỗ Trì cũng ổn định thân hình lại nhưng khi nhìn thấy Lương Siêu, ông ta trợn trừng mắt như nhìn thấy quỷ!
“Cậu, rốt cuộc cậu là người hay quỷ!”
“Ông bị ngốc à? Quỷ mà lại chạy giữa ban ngày ban mặt như thế ư?”
Mặc dù bị nói một câu như vậy nhưng Lỗ Trì vẫn nhìn hắn với vẻ khó thể tin nổi.
“Cậu, rõ ràng cậu đã trúng cổ độc của tôi. Làm sao cậu có thể sống đến tận bây giờ !”
Lương Siêu cười lạnh nói: “Chút độc nho nhỏ đấy của ông mà cũng có thể gây khó dễ cho tôi được ư?”
“Trước đó, tôi còn đang thắc mắc tại sao những cổ sư lại hạ cổ lên người mình. Hiện tại tôi đã hiểu rõ hóa ra bọn họ đều muốn giúp ông khôi phục tu vi nên muốn luyện hóa ra Cổ vương đúng không?”
Lương Siêu vừa dứt lời, Lỗ Trì không nói gì mà đã xoay người bỏ chạy!
“Thằng nhãi, cậu không chết càng tốt!”
“Cậu cứ chờ đấy, rất nhanh thôi chính tay tôi sẽ giết cậu! Tôi sẽ tự tay báo thù!”
“Ông còn muốn báo thù?”
Lương Siêu thầm nghĩ ông già này nghĩ quá nhiều rồi, hắn lập tức đuổi theo.
Thấy vậy, Lỗ Trì lập tức lấy ra một cái túi vải mang theo bên người và ném về phía lũ trẻ.
Khi túi vải vừa mở ra, một đám trùng độc sương đen khác bay về phía lũ trẻ.
“Nếu như cậu còn dám đuổi theo tôi, thậm chí còn giết được cả tôi thì cô bạn gái bé nhỏ xinh đẹp của cậu cùng với mấy đứa trẻ kia nhất định phải chôn cùng tôi!”
“Mẹ nó!”
Lương Siêu tức giận tới mức chửi thề, đây cũng chính là lý do vì sao hắn ghét cổ sư.
Đánh không lại liền bỏ chạy, hơn nữa còn chạy cực nhanh.
Mấu chốt là ở chỗ tìm kiếm lá chắn, kỹ thuật tuyệt đối là đỉnh cao!
Rơi vào đường cùng, Lương Siêu cũng phải từ bỏ việc đuổi giết.
Khi hắn đang định đi giải cứu Hạ Tử Yên và lũ trẻ, nhưng ngay khi vừa quay đầu lại thì đã thấy đàn độc trùng sương đen kia bao phủ lấy toàn bộ lũ trẻ còn Hạ Tử Yên lại đột nhiên dùng sức vọt qua đó!
Sau khi dẫn dắt đoàn độc trùng xong, chỉ trong nháy mắt toàn thân cô bị chúng bao phủ…
“Này cô!”
Lương Siêu vô cùng tức giận, hắn lập tức vận chuyển huyền khí đánh mấy chưởng về phía độc trùng sương đen khiến cho bay tán loạn rồi vội vàng chạy qua đó.
Hạ Tử Yên nằm trên mặt đất, toàn thân chằng chịt vết thương do bị độc trùng cắn, khóe miệng còn đọng lại một tia máu đen…
Cảm giác được Lương Siêu tới gần, cô gắng gượng mở mí mắt. Sau khi ho ra hai ngụm máu đen, cô miễn cưỡng nở nụ cười với hắn.