Truyền Nhân Thiên Y

Chương 248




Chương 248

Lại lẩm bẩm vài câu, ánh mắt của anh ta lập tức híp lại: “Thượng hắc hạ thổ, hừ, Lương Siêu, ngươi thật biết chơi…”

“Chỉ có điều là mày không biết lần này đã đắc tội với ai xem sau sau này mày sẽ sống như thế nào.”

Vừa nói xong, anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra và bấm số của Vương Thiên Hào.

Vương Thiên Hào đang tức giận, nhìn thấy cuộc gọi đến thì sắc mặt lại trầm xuống.

“Tên họ Tạ kia!”

“Tên Hắc Thổ vừa rồi là anh đúng không!”

“Nói đi! Anh và Hàn Phỉ đang ở khách sạn nào! Tôi sẽ cho anh biết thế nào là ngũ mã phanh thây!”

“Hào thiếu, ngài hiểu lầm rồi.”

Tạ Bác thấy vừa nối máy đã nghe mắng không ngừng thì thầm than trong lòng, vội vàng giải thích: “Không phải ngài cũng biết tình huống hiện giờ của tôi sao? Không thể nào lấy nhiều tiền như vậy để tặng quà cho người ta được.”

“Không phải anh?”

“Hừ, ngoại trừ anh ỷ vào chuyện chữa khỏi bệnh cho ba tôi hai lần, mà đưa ra hiệp ước cạnh tranh công bằng với tôi thì còn có ai có gan dám tranh phụ nữ với tôi nữa chứ!”

“Là một trung y vừa tới bệnh viện chúng tôi.”

“Người này tên là Lương Siêu, từ trước đến nay không biết trời cao đất rộng, ngày đầu tiên đến bệnh viện đã dây dưa không rõ với Hàn Phỉ, cũng vì thế mà tôi đã cảnh cáo hắn.”

“Nhưng hắn chẳng những không nghe, ngược lại càng to gan hơn, dám đi thuê phòng cùng Hàn Phỉ.”

Răng rắc!

Vương Thiên Hào nắm chặt tay, cơn giận còn tăng cao.

Sau đó Tạ Bác lại nói: “Hào thiếu, ngài cũng không cần tức giận.”

“Sắp tới tôi sẽ nhìn chằm chằm Hàn Phỉ và tên Lương Siêu kia, một khi có cơ hội sẽ lập tức thông báo cho ngài, về phần muốn làm như thế nào là chuyện của ngài.”

Vương Thiên Hào hừ lạnh một tiếng, đương nhiên biết tính toán của anh ta, đơn giản là muốn mượn tay mình giúp anh ta trút giận, hả giận rồi còn không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì.

Nhưng mà Vương Thiên Hào cũng không ngại, cho dù không có Tạ Bác, anh ta cũng không có ý định buông tha cho tên Hắc Thổ này.

“Được.”

“Nhưng mà nghe ý tứ trong lời nói của anh, chờ tôi xử lý xong tên nhãi Lương Siêu kia xong, anh không định tranh giành Hàn Phỉ với tôi nữa sao?”

“Ừm, không tranh.”

Tạ Bác cười đểu một tiếng, nói: “Lúc trước Hàn Phỉ thuần khiết như ngọc, đương nhiên đáng giá tranh giành, nhưng hiện tại đã qua tay người khác lại không khác gì một đôi giày rách.”

“Đã là giày rách rồi, ai muốn ranh thì tranh đi, dù sao tôi cũng không cần.”

Lời này đúng là âm hiểm.

Vương Thiên Hào nghe xong thì nhíu nhíu mày, nghĩ thầm nói vậy chẳng phải nếu mình còn tranh giành đôi giày rách này thì mình chẳng khác nào kẻ nhặt rác sao? Vì thế trong lòng anh ta lập tức cắt đứt tâm tư đối với Hàn Phỉ.