Truyền Nhân Thiên Y

Chương 227




Chương 227

Thấy thế, Liễu Băng Khanh ngồi xuống, quay đầu nâng má lẳng lặng nhìn Lương Siêu, trước đó ấn tượng của cô đối với Lương Siêu là cực kì thoải mái, chuyện có động trời đến mấy cũng có thể lạnh nhạt ứng phó.

Nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện, thì ra người đàn ông này còn có một mặt khác.

Ánh mắt kia, vẻ mặt kia, cứ như sớm đã từng bị máu và lửa thử thách, trước đó có lẽ hắn đã trải qua không ít chuyện xưa?

Nghĩ đi nghĩ lại, lòng hiếu kỳ của Liễu Băng Khanh cũng triệt để bị đốt lên, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu như bị đè nén trong lòng, không ngại nói ra quá khứ của anh xem?”

“Tôi chỉ lẳng lặng làm một người lắng nghe, được không?”

.

Mới đầu tất nhiên Lương Siêu không muốn nói, sợ nói ra sẽ khiến vết thương vốn chưa khép lại trong lòng mình lại bị vỡ ra, nhưng nhịn một lát lại cảm thấy càng bị đè nén, sau đó hắn từ từ mở miệng, giọng nói hơi trầm thấp, khàn khàn.

Xuất thân hào môn, có tuổi thơ khó quên, là một thanh niên tài giỏi, còn được cha mẹ yêu thương, em gái sùng bái. Nhưng tất cả những thứ này đều bị huỷ diệt trong ngọn lửa vô danh xưa kia…

Liễu Băng Khanh thật sự là một người lắng nghe rất tốt, cả quá trình luôn im lặng, không nói một lời, nhưng vẻ mặt vẫn luôn rất đặc sắc.

Cô thật sự không nghĩ tới, một người ngày thường nhìn lạnh nhạt thoải mái mà phía sau lại gánh chịu gánh nặng như vậy…

Thù sâu như biển!

Hắn kể từ sỉ nhục diệt môn đến học nghệ, lại từ học nghệ, nói đến xuống núi từ hôn.

Vì sao, chẳng qua là muốn biết chân tướng năm đó, lấy lại công bằng đến muộn vì cha mẹ đã qua đời, vì gia tộc đã bị huỷ diệt!

Tuy nhắc lại chuyện xưa, nhưng trong mắt Lương Siêu cũng không nhịn được trở nên hơi ướt át, đến cuối cùng hai hàng nước mắt im lặng trượt xuống theo gương mặt, một cảm giác chán nản ủ rũ mãnh liệt xông lên đầu.

Mí mắt càng ngày càng nặng, không bao lâu sau hắn đã ngã lên đùi Liễu Băng Khanh mà ngủ thật say.

“Trong năm năm mà lại học được tài năng người khác dùng năm đời cũng chưa chắc đã nắm được.”

“Anh… Nhất định rất vất vả đúng không?”

Liễu Băng Khanh thì thầm, vẻ mặt đầy đau lòng.

Sáng sớm, Lương Siêu thức dậy thì đã không thấy Liễu Băng Khanh đâu, đứng dậy vừa duỗi lưng một cái liền phát giác túi quần mình phình lên, hình như có thứ gì đó.

Móc ra xem xét, đó là phần hôn thư năm đó ông già kia để lại ở Liễu gia!

Trừ nó ra thì còn có một phong thư, chữ viết xinh xắn, là của Liễu Băng Khanh.

“Đã giao hôn thư cho anh, anh có thể an tâm đến Trấn Giang huỷ hôn ước thứ ba, hi vọng anh có thể sớm ngày tập hợp đủ bảy phần hôn ước còn lại, điều tra rõ chân tướng năm đó.”

“Còn tôi, tôi sẽ luôn chờ anh ở Thiên Hải, nếu như anh thực sự không thích tôi, anh cũng không cần có gánh nặng trong lòng, cứ gửi phần hôn ước năm đó cha tôi ký qua bưu điện cho tôi là được, vậy thì duyên phận của chúng ta cũng kết thúc tại đây.”

“Để tránh xấu hổ, sau này cũng không cần gặp lại.”