Truyền Nhân Thiên Y

Chương 144: 144: Cung Vũ Chịu Nhục





"Nếu như con kết hợp với nó, chẳng những có thể giải được mị độc của mình, sau này cũng sẽ không còn bị nỗi khổ mị độc ám ảnh nữa."
"Mà Tiểu Siêu nhất định sẽ giúp con trở về gia tộc, thậm chí giúp con khống chế toàn bộ Cổ Hiên Trai, ngay cả Mộ gia, cho dù hiện tại thực lực của nó không đủ, nhưng nó nhất định có thể làm được trong tương lai gần."
Nghe xong lời này, Mộ Khuynh Tuyết không thể không thừa nhận, trong lòng của cô thật sự rung động.

Một lúc lâu, hàng mi dài của cô cũng bắt đầu run rẩy.

Lê uyển thấy thế cười, lại bắt đầu khen ngợi Lương Siêu một chặp: "Tục ngữ có câu, thầy tốt thì có trò tốt, tiểu Siêu nhất định giống như sư phụ nó, một người đàn ông tốt đáng để cả đời giao phó.

Hơn nữa, nó còn có tiềm lực phi thường, là rồng trong nhân loại, và nó sẽ không bao giờ lặp lại bi kịch của sư tôn mình đâu.

Nếu giờ khắc này Lương Siêu ở đây, nghe nói như thế tuyệt đối sẽ nhịn không được mà nôn tất cả lòng ruột của hắn ra!
“Con...!"
Trong lòng Mộ khuynh tuyết bị kích động, nhưng trong một thời gian ngắn cô không thể vượt qua rào cản là cùng bạn thân nhất của mình cùng phục vụ một chồng được, cuối cùng cô tâm phiền ý loạn lắc đầu hoảng hốt.

"Lão sư, chuyện quan trọng cả đời con không muốn vội vàng quyết định, xin cho con thời gian suy nghĩ thấu đáo chuyện này."
"Được."
Lê uyển gật đầu cười, cũng không thúc giục nữa, bà vỗ vai Mộ Khuynh Tuyết, "Tiểu Tuyết, vi sư nói với con một câu cuối cùng.”
"Chung thân đại sự cả đời của một cô gái, thứ duy nhất cô ấy có thể dựa vào chính là trái tim của mình."
“Nếu như con không thích tiểu Siêu thì không cần quan tâm gợi ý của ta, còn nếu ngược lại thì không cần cân nhắc các yếu tố khác, thích thì theo đuổi, đơn giản như vậy thôi, hiểu không?"
"Ừm, đệ tử hiểu."

...!
Hai ngày sau, trên một chiếc máy bay chở khách bay từ nước ngoài đến thành phố Xuyên Nam.

Để ăn mừng việc hoàn thành bộ phim truyền hình mới, chiếc máy bay đã được cả đoàn phim bao hết.

Vào lúc này, các diễn viên ngôi sao, đạo diễn, nhà sản xuất và các nhân viên khác trong đoàn phim đang tổ chức một bữa tiệc đơn giản, tràn ngập tiếng reo hò mừng vui.

“Nào, đạo diễn Mã, tôi xin mời ngài một chén, cầu chúc cho bộ phim mới này của chúng ta sẽ được ăn khách."
Một mỹ nhân tuyệt sắc với mái tóc xoăn, khăn choàng và trang điểm tinh xảo nâng ly rượu, đạo diễn Mã Phong nhìn thấy cảnh này lập tức nâng ly, thậm chí còn đứng dậy chạm ly với đối phương, tỏ vẻ cung kính.

"Mượn lời phước lành của Đường đại minh tinh, bộ phim này nhất định sẽ ăn khách!"
Lời này vừa dứt, trong cabin liền vang lên một trận tâng bốc thanh âm.

"Đó là đương nhiên, bởi vì chỉ cần dựa vào kỹ năng diễn xuất của Đường Đường, chỉ một mình cô ấy là có thể chống đỡ toàn bộ khán giả, thật khó để không bán chạy, phải không?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
“Khả Hân à, người đáng được chúc mừng trong bộ phim này là cô đó, danh tiếng và tiền tài của cô ngay lập tức tăng lên, làm cho càng trở nên nổi tiếng."

"Đúng vậy, chị Khả Hân à, đến lúc đó, dựa vào sự nổi tiếng của chị ở Trung Quốc, chị có thể dễ dàng có được sức ảnh hưởng không thua gì siêu sao thực sự."
"Đúng vậy, rồi sẽ không có người nói cô là ngôi sao lưu lượng nữa, cô sẽ trực tiếp từ một trong bốn nữ diễn viên trẻ trở thành một trong bốn nữ hoàng điện ảnh xuất sắc nhất!"
“Đợi Khả Hân của chúng ta trở thành ảnh hậu, có khi.

Có khi còn có thể chính đáng gia nhập gia đình hào môn và trở thành con dâu Ngô gia ở Xuyên Nam đó!”
“Ha ha ha.”
Đường Khả Hân cười duyên một trận, cả người đều bị thổi phồng có chút lơ lửng trên mây.

Mà đúng lúc này từ trong một góc truyền đến tiếng cười khẽ, nghe thấy âm thanh, Đường Khả Hân nhìn người đó cười, nhíu mày, khịt mũi hỏi: "Cung Vũ, cô cười cái gì?"
“Hả?"
Cung Vũ lấy lại tinh thần, có chút mờ mịt liếc mắt nhìn Đường Khả Hân, vội vàng xua tay.

"Không phải, Khả Hân, cô đừng hiểu lầm."
“Vừa nãy là tôi không để ý, đột nhiên nghĩ đến vị hôn phu của tôi nên mới cười vậy thôi."
"Ồ?"
Đường Khả Hân cười cợt nói: “Tôi nói, sao vừa rồi cô lại cười ph óng đãng như vậy? Nhìn nhằng nhiều chung quy vẫn là nghĩ đến đàn ông.”
Mọi người ở đây nhất thời cười vang một trận.

Cũng Vũ cau mày, mím môi mỏng hai lần, cô vẫn không nói gì, quay đầu sang một bên không để ý đến Đường Khả Hân, nhưng Đường Khả Hân không muốn bỏ qua, cô ta đứng dậy đổi chỗ cho quản lý của Cung Vũ rồi ngồi bên cạnh cô, cười nói: "Trước giờ tôi chưa từng nghe nói cô có vị hôn phu, nói cho tôi biết, anh ta làm nghề gì đi?"

Cung Vũ không muốn để ý, nhưng có quá nhiều người ủng hộ Đường Khả Hân, Cung Vũ đành bất đắc dĩ mà nói: “Anh ta là một bác sĩ trung y."
“Trung y?”
Mọi người đều sửng sốt, sau đó cùng cười toe toét với Đường Khả Hân.

"Thường những bác sĩ trung y nào có năng lực hiện giờ chắc đều ở tuổi năm mươi rồi, Cung Vũ à, cô đừng nói là thích cái món vợ nhỏ rồi trẻ con thích chơi đồ cổ đó nhé?”
"Khó trách cô ở trong giới giải trí lâu như vậy chưa từng có scandal, đàn ông trong giới đúng là không phù hợp với yêu cầu của cô.”
"Vị hôn phu tôi còn rất trẻ tuổi, vẫn chưa đến ba mươi."
Cung Vũ vừa nói xong, Đường Khả Hân lập tức nói tiếp: "Ồ, vậy thì cũng quy vào là lang băm, bọn bịp bợm giang hồ rồi, chẳng lẽ anh ta là con rể tới của Cung gia nhà cô ở rể đó chứ?”
“Tương lai cô sinh ra con là mang họ Cung luôn sao?”
Nghe xong, Cung Vũ càng cau mày chặt hơn, không nói nữa.

Đối với mấy lời có tình chọc xoáy của Đường Khả Hân cô cũng giả vờ như không nghe thấy, phớt lờ không để ý tới.

Nhưng sau khi nói chuyện vài phút, cô phát hiện ra rằng người bị giẫm lên hoàn toàn không phải làm mình, cảm giác sự trên cơ của mình không sử dụng được, Đường Khả Hân không chịu được nữa.

"Cung Vũ, cô câm hay điếc, cô không nghe thấy tôi nói sao?"
Cung Vũ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không tức giận cũng không khó chịu, Đường Khả Hân tức giận tát mạnh vào mặt cô một cái.

Chát!
Nhìn thấy Đường Khả Hân động thủ, người trong máy bay lập tức im bặt, nhưng tất cả mọi người đều giống như đang xem kịch, không có ai đứng dậy can ngăn.

Cung Vũ che mặt xấu hổ nhìn Đường Khả Hân.

"Cô dựa vào cái gì đánh tôi!"

"Dựa vào cái gì?”
Vẻ mặt Đường Khả Hân ngạo nghễ ngẩng cao đầu: “Dựa vào thân phận của tôi cao quý hơn cô!”
“Cô!”
“Nghe nói cô gia cảnh bần hàn, lại là diễn viên xuất thân từ lò nguội(1), hiện tại cũng là một trong trong số bốn hoa nhỏ như tôi thôi, tôn quý cái gì chứ?”
(1) Lò nguội: như sân khấu kịch đào tạo diễn viên chứ không trường lớp, kiểu như tay ngang
"Cô vẫn dám nói lại vạch trần tôi?"
Chát!
Đường Khả Hân lại tức giận tát Cung Vũ và nói: "Dựa vào việc tôi sắp trở thành con dâu nhà họ Ngô, dựa vào vận mệnh của cả nhà họ Cung của cô bây giờ cô đều nằm trong tay nhà họ Ngô của chồng tôi!"
"Hôm nay ở trước mặt tôi, cô chỉ là một con tiện tỳ xuất thân từ gia đình nghèo túng thôi!”
“Cô có tin hay không, chỉ cần một câu nói của tôi thôi là có thể khiến cho cô vừa xuống máy bay liền có thể nghe được tin tức Cung gia cô phá sản?”
“Cô!”
Đôi mắt đẹp của Cung Vũ nhất thời có chút ẩm ướt, vẻ mặt giận nhưng không dám nói ra, trong lòng cũng bắt đầu một trận bồn chồn.

Trước đó cô đã gọi điện cho Mộ Khuynh Tuyết hỏi về tình hình tiệc tang của ông nội mấy ngày trước, nhưng Mộ Khuynh Tuyết lại mập mờ ra vẻ bí mật với cô.

Lúc cô gọi điện cho cha, Cung Bình không nói gì mà vội vàng giục cô mau quay về rồi cúp máy, sau khi cúp điện thoại, điều này khiến trong tiềm thức cô cảm thấy tình hình của nhà họ Cung không ổn.

"Sao, sợ à?"
Đường Khả Hân nhìn thấy điều này mỉm cười, sau đó duyên dáng giơ chân lên chéo nguẩy: "Nếu cô biết sợ, thì cũng nên biết cách cầu xin sự giúp đỡ từ người khác, thôi thì cứ xin tôi trước đi.”
Nói xong, cô ta rất khí phách mà chỉ xuống mặt đất.

"Quỳ xuống!".