Truyền Nhân Thiên Y

Chương 102: 102: Đêm Hội Săn Bắn





Một phút sau.

Thấy Lâm Mặc đi ra, Hạ Tam Hải và đám người Vương Ninh vẫn canh giữ ở bên ngoài nãy giờ, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, vội vàng tiến lên hỏi thăm.

"Tiểu Lương, sao rồi?"
"Lương đại sư, với y thuật của ngài muốn cứu sống ba chấp sự kia chắc chắn không thành vấn đề đâu đúng không?"
Lâm Mặc tiếc nuối lắc đầu: "Bọn họ đều đã chết.”
"Cổ độc thâm nhập vào phổi, vả lại chậm trễ quá lâu, lúc tôi đi vào đã không còn cơ hội cứu vãn."
Nghe vậy, lòng mọi người nhanh chóng trì xuống, không khí trong đại sảnh cũng bắt đầu trở nên có chút áp lực, nặng nề.

Ba vị chấp sự kia đều là người có chức vị quan trọng trong phân bộ, mỗi một vị đều có thực lực Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong, tại sao bây giờ lại bất ngờ chết không rõ ràng như vậy?
Mà ngoại trừ ba bọn họ ra, bắt đầu từ hai ngày trước, trong phân bộ liên tục có thành viên bình thường mất tích, số người mất tích đã đạt tới con số mười ba người!
Hiện giờ tìm được sáu người, nhưng mà tất cả bọn họ đều đã chết trong một tình trạng cực kỳ thê thảm, tất cả đều là cổ độc trong người, bị tra tấn đến chết!
Hôm nay, lại có thêm ba vị chấp sự này!
Ầm!
Hạ Tam Hải đấm một quyền vào tường, mặt mày âm u khẽ quát: "Nhất định là Lỗ Trì làm!”
"Đã bị phế rồi mà còn không chịu yên, ra tay lén lút y như con chuột cống hôi thối! Rõ ràng ông ta đang khiêu khích toàn bộ phân bộ chúng ta! ”
"Haizz..."
Vương Ninh thở dài, cả ba vị chấp sự kia đều là thủ hạ của Hạ Tam Hải, cho nên hiện giờ người khó chịu chắc chắn là ông ấy.

"Hạ lão, tôi đã phái người đi điều tra hành tung khi còn sống của ba vị chấp sự kia, sẵn đó chắc chắn sẽ tìm ra tung tích của Lỗ Trì."
"Mặt khác, tôi cảm thấy cần phải mời bộ chủ ra mặt."
"Đúng."
Những người khác nghe vậy cũng nhao nhao gật đầu, sự tình đã đến mức này, thật sự cần phải mời vị bộ chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi kia ra mặt làm chủ cục diện.


Hạ Tam Hải trầm giọng nói: "Lúc trước tôi đã liên lạc với bộ chủ, gần đây ngài ấy đang bế quan, còn ít nhất bốn năm ngày nữa mới có thể xuất quan.

Nhưng mà điều này cũng không cản trở chuyện chúng ta làm việc!”
“Một khi có được tung tích của Lỗ Trì, ba vị phó bộ chủ chúng ta sẽ đích thân dẫn đội đi tiêu diệt ông ta!"
“Cho dù thực lực hiện tại của ông ta có khôi phục thì cũng chỉ là một tên nửa tàn tật, căn bản là không cần bộ chủ ra tay, có ba người chúng ta là đủ rồi!"
Vương Ninh không có ý kiến gì về chuyện này, chỉ là một vị phó bộ chủ khác - Chu Lực sau khi suy nghĩ một chút thì chậc chậc miệng.

"Tuổi tôi đã cao, hơn nữa gần đây cũng có nhiều bệnh tật, cho dù đi theo cũng sợ sẽ làm mọi chuyện loạn thêm, cho nên..."
“Hừ!"
“Lão Ô Quy*, ông là tính nết khó sửa!" (biệt danh, kiểu như đồ nhát gan)
"Nhưng mà không sao cả, dù sao trước giờ tôi chưa từng trông cậy vào ông, chỉ là, đến khi bọn tôi bắt sống hay giết chết Lỗ Trì, ông đừng mặt dày chạy ra cướp công là được."
Một lát sau.

Mọi người tản đi, Hạ Tam Hải cúi đầu, trầm mặt đang muốn trở về phân bộ Võ Minh chờ tin tức thì bị Lương Siêu ngăn lại.

"Tiểu Lương, có thể mấy ngày sau tôi sẽ rất bận, Tử Yên bên này nhờ cháu chăm sóc nhiều hơn nhé."
"Ông không cần khách khí với tôi, chuyện tôi muốn nói với ông không phải chuyện này."
"Hả?"
"Vậy còn chuyện gì nữa?"
Hạ Tam Hải nhíu mày hỏi một câu, sau khi Lương Siêu nhìn kỹ ông ấy hai lần, lúc này xác định kết luận lúc trước của mình.

Hạ Tam Hải bây giờ, hai hàng lông mày quá thấp, áp mắt, nếp nhăn đuôi mắt lộn xộn mà âm u, ấn đường tối đen, thậm chí còn có màu đỏ thẩm ẩn ẩn lóe lên.

Tướng mạo này, rõ ràng đang chỉ rõ ông ấy sắp gặp điềm hung.


Thậm chí, rất có thể là họa sát thân!
"Hạ lão, tôi đề nghị gần đây ông nên ở nhà, đừng đi đâu cả, về chuyện của Lỗ Trì sớm muộn gì cũng sẽ có kết quả, ông cũng không cần..."
“Không được!"
Không đợi Lương Siêu nói xong, Hạ Tam Hải giận dữ nói: "Lỗ Trì này khinh người quá đáng, ngang ngược hết thuốc chữa! Tôi phải chính tay xử lý hắn ta, để hắn ta trả giá cho những oan hồn bị hắn ngược đãi!"
“Tiểu Lương, chuyện gì ông cũng có thể đáp ứng với cháu, duy chỉ có cái này là không được!"
"Cháu cũng không cần khuyên nữa."
Nói xong, Hạ Tam Hải quay đầu bỏ đi, Lương Siêu thấy thế cũng không thể làm gì hơn.

Chấp niệm sâu như thế, hắn biết dù có khuyên cũng vô dụng, hắn chỉ đành đi chợ đồ cổ một chuyến, chọn một khối ngọc không tồi, sau đó khắc một trận pháp hộ thân.

Buổi tối lại cố ý tìm Hạ Tam Hải một chuyến, tranh thủ ném ngọc vào trong túi ông ấy.

Chỉ hy vọng thứ này, có thể giúp ông ta đỡ được một khó khăn đi.

Ba ngày sau.

Chạng vạng, phân bộ Võ Minh Trấn Giang.

Mấy ngày nay, Hạ Tam Hải không rời phân bộ Võ Minh nửa bước, quyết tâm chờ tin tức liên quan đến Lỗ Trì.

Cuối cùng, khi ông ta vừa đọc xong một bản báo cáo, đã thấy có một chấp sự vội vàng xông vào.

"Hạ phó bộ chủ!"

"Tìm được tung tích của Lỗ Trì! Hắn ta ẩn náu trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía bắc của Trấn Giang!"
Ầm!
Nghe xong, Hạ Tam Hải lập tức lên tinh thần, mạnh mẽ đứng lên, tức tốc nhắn tin cho đám người Vương Ninh.

Chỉ hai mươi phút sau, hắn, Vương Ninh và hai mươi người khác cùng nhau tụ tập bên ngoài phân bộ.

Ước chừng bốn vị cao thủ Tông Sư, còn lại tất cả đều là Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong!
Đội hình này, có thể nói là khí thế bừng bừng.

Sau khi kiểm kê nhân số, Hạ Tam Hải hít sâu một hơi, tự tin gật gật đầu.

“Các vị, lần này không cần giữ lại người sống, cố gắng càng quét toàn bộ!"
“Vâng!
“Xuất phát!
Hai mươi người chia làm năm chiếc xe, dọc theo đường đi tốc độ xe tăng vọt, chưa tới bốn mươi phút đã đi tới nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía bắc.

“Vù vù!"
Từng trận gió âm lạnh thấu xương, làm cho nơi hoang vắng này lại thêm vài phần lạnh lẽo.

Nhưng mà dường như mọi người không hề phát hiện chuyện này..

Theo bọn họ thấy, đội hình hôm nay của bọn họ đừng nói là đối phó với một Lỗ Trì nửa tàn phế, cho dù là Lỗ Trì thời kỳ toàn kim cũng không thành vấn đề lớn.

Hạ Tam Hải lưu lại một vị cao thủ Tông Sư cùng mấy chấp sự canh giữ ở bên ngoài, phòng ngừa Lỗ Trì chạy trốn, mà hắn thì cùng Vương Ninh và một vị tông sư khác mang theo những người còn lại lập tức xông vào bên trong.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.


Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Mà ngay trong phút bọn họ vọt vào, trong nhà xưởng đen kịt vốn đưa tay không thấy năm ngón lại sáng lên trong nháy mắt, chỉ thấy Lỗ Trì một mình ngồi xếp bằng trên một đài cao, vẻ mặt cười tà nhìn mọi người.

"Khà khà..."
"Sao lại có mấy người các ngươi tới đây? Bạch Thiên Nam không đến à?"
“Hừ!"
Hạ Tam Hải giận dữ hừ: "Đối phó với kẻ tàn phế như mày, không cần bộ chủ chúng ta ra tay đâu! Chúng ta là đủ! ”
Vừa dứt lời, một âm thanh âm nhu nhẹ nhàng đột nhiên từ cửa lớn truyền đến.

"Thật sao?"
Trong lòng mọi người trầm xuống, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy một lão giả gầy gò sắc mặt xanh sao, tóc tai bù xù không biết đi vào từ khi nào, trên tay còn mang theo một cái đầu người.

Chính là đầu người của vị tông sư mà Hạ Tam Hải đã sắp xếp ở ngoài nhà xưởng lúc trước!
Rất nhanh, một vị Tông Sư trong nhóm đã nhận ra người tới, kinh hãi nói: "Là, là Mạnh Khuê!"
Mạnh Khuê, là kẻ xếp hạng thứ hai trong bảng truy nã của phân bộ Võ Minh Trấn Giang!
"Ha ha ha..."
"Bắt đầu sợ rồi sao?"
Lại một loạt tiếng cười vang lên, mọi người nghe thấy tiếng lập tức nhìn lại, chỉ thấy một lão giả ở trần, bụng to đang ngồi trên bệ cửa sổ cách đó không xa.

Nhất là hình con rết màu máu ở giữa hai chân mày của ông ta, độ nhận dạng cực cao!
Đám người Vương Ninh, Hạ Tam Hải thấy vậy thì hoảng hốt trong lòng!
"Là kẻ đứng đầu bảng truy nã, Vệ Tranh!"
Bốp bốp!
Vệ Tranh vỗ vỗ tay, nhếch miệng cười.

"Nếu đã nhận ra nhau hết rồi, lão chính thức tuyên bố..."
"Đêm hội săn bắn, chính thức bắt đầu.".