"Ồ, em quen à?" Tô Vũ quay đầu nhìn Mã Hiểu Lộ hỏi.
Mã Hiểu Lộ lắc đầu đáp: "Không quen, gặp một lần, chỉ biết có người này thôi."
Lần trước có một công trình trên tay Mã Hiểu Lộ, cần Tạ Ngọc Lương này ký, kết quả tên này cứ kéo dài mãi. Ý là công khai bắt công ty Mã Hiểu Lộ phải cho ông ta một số lợi ích.
Cuối cùng phải nhờ thị trưởng ra mặt, ông ta mới nhượng bộ.
Điều Mã Hiểu Lộ không biết là, cũng chính vì hành vi của Tạ Ngọc Lương lúc đó, khiến bây giờ ông ta dần bị đẩy ra rìa.
Bởi vị trí của ông ta thấp kém, làm sao biết được công ty của Mã Hiểu Lộ có bối cảnh thế nào chứ, tất nhiên cũng chẳng ai chủ động nói cho ông ta biết.
Nhìn tình hình này, lần bầu cử nhiệm kỳ tới, nói không chừng ông ta sẽ bị loại.
Đến lúc đó, miếng mỡ béo bở Văn phòng giải tỏa này sẽ phải nhường cho người khác.
Tạ Ngọc Lương tất nhiên không muốn như vậy, thời gian này, ông ta ăn không ngon ngủ không yên, toàn lo nghĩ mấy chuyện này.
Mấy hôm trước, ông ta nhận được tin, bí thư tỉnh ủy Đoạn Vân Phi hôm nay sẽ đến chúc thọ cha vợ, nhận được tin này, Tạ Ngọc Lương lập tức tìm ra hướng đi.
Nếu tính ra thì ông ta và Đoạn Vân Phi còn là bạn cùng lớp, hồi cấp ba thậm chí còn là bạn cùng phòng ký túc xá.
Chỉ là sau này mỗi người một nơi, liên lạc cũng ít đi.
Hôm nay nhân cơ hội này, lấy lòng Đoạn Vân Phi một chút, đến lúc đó chỉ cần tỉnh ủy vừa ra hiệu, chuyện mình tái đắc cử nhiệm kỳ tới chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
"Được rồi chúng ta vào thôi." Tô Vũ khẽ ôm vai Mã Hiểu Lộ, hai người cùng bước vào.
"Chaa, con giới thiệu với cha, vị này là Tạ chủ nhiệm của Văn phòng giải tỏa thành phố Tân Hải của chúng ta, hôm nay đặc biệt đến chúc thọ cha đấy." Mã Mật Phong dẫn Tạ Ngọc Lương vào, giới thiệu với ông ta.
Mã Đức Chung tất nhiên không phản ứng kịp, ông ta lớn tuổi rồi, ngay cả Văn phòng giải tỏa là cơ quan gì cũng không biết.
Nhưng Mã Đức Chung lại có thể nhìn ra, đây là một lãnh đạo.
Tạ Ngọc Lương đưa mấy món quà hoa mỹ trên tay mình cho Mã Đức Chung, rồi nói: "Ông cụ, chúc ông sống lâu trăm tuổi."
Nói xong, Tạ Ngọc Lương bắt đầu tìm kiếm trong đám đông, rất nhanh đã tìm ra mục tiêu của mình, chính là Đoạn Vân Phi.
Lúc này trong đám đông có người bắt đầu bàn tán: "Ê, cái chức chủ nhiệm Văn phòng giải tỏa gì đó, rốt cuộc là chức quan gì vậy? Sinh nhật ông cụ Mã cũng đến, đủ nể mặt nhỉ."
Một người khác đáp: "Văn phòng giải tỏa mà cậu còn không biết à, giờ nhiều nơi đang giải tỏa mà, về vấn đề bồi thường các kiểu, đều do họ quản, tôi nghe nói quyền hành trên tay lớn lắm."
"Đúng đúng đúng, hình như thôn mình cũng nằm trong kế hoạch giải tỏa, lát nữa chúng ta phải hỏi cho kỹ."
Mấy người trong thôn là vậy, thích bàn tán, đồng thời cũng thích so đo, mà giờ sự xuất hiện của Tạ Ngọc Lương vô tình khiến ông ta trở thành tâm điểm của mọi người.
"Đoạn bí thư, còn nhớ tôi không?" Tạ Ngọc Lương nịnh nọt bước đến trước mặt Đoạn Vân Phi, cười một cách cung kính nhưng không mất lễ độ.
Đoạn Vân Phi nhíu mày, nói thật thì sự thay đổi của người này quả thực khá lớn, Đoạn Vân Phi nghĩ mãi cũng không ra.
Tạ Ngọc Lương hồi cấp ba gầy như da bọc xương, vậy mà giờ lại béo như con lợn, cho dù gương mặt hơi giống, nhưng Đoạn Vân Phi không dám nói thẳng.
"Anh là?" Đoạn Vân Phi nghi hoặc hỏi.
Lúc này Tạ Ngọc Lương giơ tay phải ra: "Đoạn bí thư, nhanh như vậy đã quên tôi rồi à? Chúng ta là bạn cùng trường cấp ba đấy, tôi là Tạ Ngọc Lương mà."
Tự giới thiệu tên xong, Đoạn Vân Phi lập tức cười rạng rỡ, bắt tay đối phương: "Hóa ra là Ngọc Lương à, tôi thực sự không dám nhận ra, bao năm không gặp, tôi cũng hơi nhớ anh đấy. Nhớ hồi đó đánh nhau ở căng tin có cậu phải không?"
Tạ Ngọc Lương cũng cười theo: "Ôi, lần đó cả phòng ký túc của chúng ta đều bị bắt lên phòng chính trị viết kiểm điểm, còn phải mời phụ huynh, tôi về nhà bị cha tôi đánh cho một trận."
"Ê, đúng rồi, hôm nay sao anh lại đến đây?" Tuy Tạ Ngọc Lương là lãnh đạo, nhưng người ở đây dường như không thân cũng chẳng quen gì với ông ta, ông ta đến đây là ý gì nhỉ?
Tạ Ngọc Lương hơi ngượng ngùng li3m môi, nói thật, lý do ông ta đến đây quả thực hơi gượng ép.
"Vân Phi à, chúng ta cũng là bạn cũ rồi, có chuyện tôi cũng không vòng vo nữa, thực ra tôi muốn nhờ anh giúp một việc!"
Vừa nghe đối phương muốn nhờ việc, Đoạn Vân Phi đã hiểu ra, tên này hôm nay đến là để nhắm vào mình.
Loại người như Tạ Ngọc Lương, ông ta cũng gặp nhiều rồi. Nói trắng ra, đối phương nghĩ gì trong lòng, dù chưa mở miệng, ông ta đã đoán được tám chín phần mười.
Nhưng hôm nay Tạ Ngọc Lương có thể đến, quả thực cũng khiến ông ta thấy rất nở mày nở mặt.