Tuy rằng hiện giờ cái xác sống kia tạm thời không có bất cứ động tác nào, cũng không có ý định lao về phía họ.
Nhưng chỉ riêng cái bộ dạng của nó, Bạch Nhãn Hạt Tử đã chẳng muốn liếc thêm lần nào nữa, còn đâu tâm trạng nghĩ đến chuyện lấy nó đi đổi tiền chứ.
"Mẹ nó, cậu có nhầm không đấy? Cái thứ này mà cắn cậu một phát thì mất mạng đấy. Mỹ nữ, mỹ nữ cô mau ném cái, cái móng lừa đen gì đó qua đi, cô bảo. nó cút nhanh lên đi."
Bạch Nhấn Hạt Tử sợ đến mức muốn đuổi còn không kịp đối với cái xác sống kia.
Dạ Oanh liếc ông ta một cái rồi cũng không nói gì, nếu cái này là cương thi thì chỉ có nhét vào miệng nó mới có tác dụng. Hơn nữa baay giờ Dạ Oanh vẫn chưa biết, cách đối phó với cương thi Hoa Hạ này có dùng được với cương thi nước ngoài hay không.
Cái gọi là, đôi bên hận thù, khó có thể nhường nhìn, người dũng cảm tất thắng, lúc này, họ cũng chỉ có thể liều một phen.
Nhưng Tô Vũ lại không căng thẳng như những người khác, chẳng qua chỉ là một thứ vô dụng mà thôi.
"Hắn hẳn là cư dân trong thành, đừng quấy rầy hắm." Tô Vũ nói xong, đầu ngón tay khẽ bật ra, kim vô sắc phản quang nhanh chóng lướt qua trong bóng tối, lặng lẽ xuyên qua cổ họng cái xác chết kia, cắt đứt thần kinh trung ương của nó.
Sau đó cái xác sống kia như quả bóng xì hơi, lập tức mềm nhữn ngã xuống đất.
Nói trắng ra, loại xác sống này cũng chỉ là con rối, thứ thực sự điều khiển chúng, hẳn là một loại bản năng, bởi vì sau khi nhiễm virus Haifra, bản năng thèm máu mới khiến chúng hành động.
Mà với cơ cấu cơ thể người, muốn hành động thì nhất định phải thông qua hệ thần kinh mới có thể điều khiển, cho nên cách đơn giản nhất để giải quyết chúng, chính là trực tiếp cắt đứt trung khu thần kinh của chúng.
Nhìn xác chết nằm cách đó không xa, Tô Vũ thở dài não nề. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì những xác sống tương tự như thế này có lẽ đã xuất hiện rất nhiều trên khắp các ngõ ngách đường phố thành phố Tân Hải.
Điều khiến Tô Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc là, loại xác sống này dưới tác dụng của virus Haifra, lại có thể giữ được tình trạng không phân hủy suốt ngàn năm, quả thực là một điều kỳ tích.
Khi thấy thi thể nằm trên mặt đất vô hại với người và vật, Bạch Nhãn Hạt Tử lại phấn chấn tinh thần trở lại, thò đầu ra từ vai của Địa Lý Bính nói: 'Ê... chắc chắn là được mẹ tổ nương nương phù hộ rồi. Mẹ tổ nương nương phát hiện ra tôi gặp nguy hiểm, nên từ trên trời giáng xuống một đạo thiên sát, trực tiếp lấy đi mạng sống của nó."
Dạ Oanh tiến lên kiểm tra một chút, sau khi xác định không có nguy hiểm gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xuyên Thiên Hầu quay đầu nhìn Bạch Nhấn Hạt Tử trêu chọc: "Này đội trưởng, ông còn biết xấu hổ không vậy? Trước đó ông không phải nói chỗ này là sa mạc, mẹ tổ nương nương không quản lý tới sao? Sao giờ lại qua đây nói nhảm vậy?"
Bạch Nhấn Hạt Tử thấy nguy hiểm đã được giải trừ, lại một lần nữa ra vẻ đội trưởng của mình, hắng giọng nói: "Chuyện đó ấy mà, tuy rằng chúng ta ăn uống đi vệ sinh ngủ nghỉ đều không có gì khác biệt, nhưng vẫn phải có sự phân chia tôn tỉ trật tự chứ. Tôi là đội trưởng của các cậu, điều này quả thực không sai. Nhưng mà, tục ngữ có câu không lớn hơn cậu 3 tuổi thì cũng lớn hơn 2 tuổi, sao cậu có thể trực tiếp gọi tôi là đội trưởng được, phải gọi tôi là chú chứ, hiểu không? Về điểm này, thằng béo là lễ phép nhất đấy.
Nói xong, tên Bạch Nhãn Hạt Tử này còn không quên võ vai Địa Lý Bính.
Mọi người đều nhìn nhau không nói gì, tên Bạch Nhãn Hạt Tử này chính là điển hình của kiểu người luôn mặt dày, với điều kiện không uy hiếp tính mạng của ông ta thì mặt mũi chắc chắn là quan trọng nhất.
"Ê, chú Bạch à, ông xem cái đồ chơi kia sao lại, sao lại đứng dậy rồi kìa?" Địa Lý Bính chỉ vào sau lưng Bạch Nhãn Hạt Tử, mặt đầy kinh hãi nói.
Lời này làm Bạch Nhãn Hạt Tử sợ đến nỗi "vèo' một tiếng nhảy vọt lên cao hơn một trượng, rồi lại trốn ra sau lưng Địa Lý Bính, ngước mắt nhìn lên.
Chỉ thấy cái xác sống kia nằm sấp trên mặt đất bất động, chẳng giống như đã bò dậy như Địa Lý Bính nói.
"Tôi nói cậu này, thằng béo chết tiệt, lấy chú của cậu ra đùa giỡn đúng không? Tôi nói cho cậu biết này, tôi là người thực sự có quan hệ huyết thống với mẹ tổ nương nương, kẻ nào đắc tội với tôi, đều sẽ không có kết cục tốt đâu. Điều này thì Tô tiên sinh hiểu rõ hơn bất cứ ai, tôi ở trên biển có thể hô mưa gọi gió, như cá gặp nước ấy mà."
Bạch Nhấn Hạt Tử dùng sức đẩy Địa Lý Bính một cái rồi nói. . ngôn tình tổng tài
Tô Vũ cười cười, nếu nói những chuyện của tên này ở trên biển ra, cộng thêm chuyện tên này bị chó cắn kể cho mọi người nghe, chắc chắn sẽ khiến tên này mất hết thể diện, không còn chỗ nào mà trốn.
Nhưng ông ta cứ khăng khăng nói mình có quan hệ huyết thống gì đó với mẹ †ổ nương nương, Tô Vũ cũng không muốn vạch trần ông ta. Dù sao cuộc đời đã quá khó khăn rồi, có những chuyện đừng nên vạch trần thì hơn.