Truyền Nhân Thần Y

Chương 59: C59: Tôi nói




Tất cả những điều này khiến Thẩm Ngạo thực sự không hiểu được người thanh niên tuổi có thể làm con trai mình này đang nghĩ gì.

Còn Tô Vũ lại mỉm cười, chậm rãi đi xuyên qua đám người, thẳng đến chiếc ghế bọc da hổ cách đó không xa.

Anh quay người ngồi xuống, khiến tất cả mọi người có mặt đều ngây ra như phỗng, mức độ kinh hãi không kém gì biểu cảm khi Tô Vũ giết Simon.

"Tôi nói, tôi muốn ngồi ở vị trí này, các người có phản đối gì không?" Tô Vũ tựa lưng vào ghế, mang theo cảm giác không giận mà uy.

Mọi người đều cúi đầu, đặc biệt là Từ Thiên Thành lúc này ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Tô Vũ ngồi trên ghế dựa, nheo mắt nhìn tất cả những người có mặt ở đây, đương nhiên, Tô Vũ cũng không biết là rốt cuộc hành động của mình có ý nghĩa gì.


Thẩm Ngạo không dám ngồi, Từ Thiên Thành cũng không dám ngồi, điều này càng thể hiện sự tôn trọng của họ đối với ông Diêm.

Mà bây giờ Tô Vũ lại đang ngồi ở chiếc ghế được xếp ở phía trên, điều này cho thấy anh công khai đối nghịch với ông Diêm, nói theo một cách khác, anh không thèm để ông Diêm vào mắt.

Đương nhiên, Thẩm Hân Duyệt biết rất rõ các quy tắc ở đây.

Bình thường, ông Diêm rất ít khi lộ diện, thậm chí cô ta cũng chưa từng nhìn thấy ông ta. Thân phận và lai lịch của người này sâu xa đến mức ngay cả Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành cũng không thể nào đoán ra được.

Nhưng có một điều họ rất chắc chắn, đó là bất kể là Hải Đông Hội hay Thiên Thành Bang, chỉ cần ông Diêm này muốn, một cái lật tay của ông ta là đã đủ để lập tức chấm dứt sự tồn tại của họ, hoàn toàn biến mất không một dấu vết.

Mà bây giờ Tô Vũ lại làm ra chuyện như vậy, tạm thời cô ta cũng không biết phải làm sao, hay nói theo một cách khác là cho dù cô ta có muốn kéo Tô Vũ lại thì cũng không thể làm được gì.

Cho dù ở Trung Quốc hay trên toàn thế giới, một người đơn thương độc mã mãi không bao giờ làm nên đại sự.

Trừ phi Tô Vũ có bản lĩnh thông thiên, nếu không tuyệt đối không thể nào cạnh tranh với ông Diêm. Mà Thẩm Hân Duyệt lại không biết là Tô Vũ thực sự có bản lĩnh thông thiên như vậy.

"Hừ, thằng nhóc thối, đừng tưởng rằng người ta cho cậu ba phần màu nhuộm là cậu có thể mở một phường nhuộm, cậu cho rằng cậu là ai? Nếu biết thức thời thì mau chóng lăn xuống đây cho tôi, đây là chỗ mà cậu có thể ngồi sao?" Vừa rồi Từ Thiên Cường phải ôm một bụng tức giận cho nên lúc này ông ta đã chỉ vào Tô Vũ và chửi ầm lên.

Không riêng gì ông ta, những người khác cũng cảm thấy Tô Vũ không đủ thực lực để đọ sức với ông Diêm, nhưng họ lại thông minh hơn Từ Thiên Cường ngu ngốc không còn gì để nói này.


Bởi vì mặc dù họ nhận ra hành vi hôm nay của Tô Vũ có thể sẽ chọc giận ông Diêm, thế nhưng không một ai trong số họ dám mở miệng lên tiếng.

Lý do rất đơn giản, đó chính là, hôm nay ông Diêm không có mặt ở đây, nói cách khác, vừa rồi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Tô Vũ đã có thể lặng lẽ giết chết Simon chỉ bằng một cái búng tay.

Điều này khẳng định anh là một người tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, nếu Tô Vũ muốn giết chết những người không tôn trọng anh, những người có mặt ở đây sẽ không có một ai có thể ngăn cản anh.

Quả nhiên, ngay khi Từ Thiên Cường vừa nói xong, ánh mắt Tô Vũ lập tức trở nên lạnh lùng, anh quay đầu nhìn Từ Thiên Cường, giơ tay lên, một cây châm vô sắc nghịch quang đã rời khỏi tay anh.

Cây châm mỏng như sợi tóc, như thể rơi xuống nước cũng khiến người khác khó mà thấy bằng mắt thường.

Chỉ nghe thấy một âm thanh giòn vang, cây châm đã đâm xuyên qua hộp sọ của Từ Thiên Cường với tốc độ cực nhanh, sau đó, nó bay ra từ sau gáy của ông ta và để lại một lỗ nhỏ rất khó nhận ra trên tường ở phía sau ông ta.

Còn Từ Thiên Cường thì đang trợn tròn hai mắt, sau đó trên trán ông ta chảy vài giọt máu, thậm chí ông ta còn không có cơ hội giãy giụa mà cứ thế ngã xuống đất, không thể ngẩng đầu lên.


Người của Từ Thiên Thành trở nên run cầm cập sau khi nhìn thấy một màn này, đặc biệt là Từ Thiên Thành, ông ta cảm thấy, vừa rồi dường như có một thứ gì đó bay qua người mình rất nhanh.

Khoảng cách giữa hai người họ chỉ cách có một bước chân, nếu mục tiêu của Tô Vũ không phải là Từ Thiên Cường mà là ông ta, chẳng phải người bây giờ ngã xuống đất chính là ông ta sao?

"Còn có ai muốn nói gì nữa không?" Trong một khoảng thời gian ngắn, Tô Vũ đã giết chết hai người, nhưng cho dù có là như thế thì điều này cũng không thể làm cho trái tim bình tĩnh của anh trở nên dao động.

Ngược lại, sự tự tin bộc ra từ trong giọng nói của anh đang cảnh cáo những người có mặt ở đây rằng, nếu ai còn phản đối thì vẫn có quyền lên tiếng, nhưng kết quả mà người đó nhận được sẽ giống như người vừa rồi.

Thẩm Hân Duyệt cảm thấy chấn động bởi hành động của Tô Vũ, cô ta ngơ ngác nhìn Từ Thiên Cường nhắm chặt hai mắt đang nằm trên mặt đất, đặc biệt là vết thương không đáng chú ý trên trán ông ta làm cho trong lòng cô ta không khỏi rùng mình.

Bởi vì cô ta nhận ra vết thương này, vết thương xuất hiện trên cổ họng Hắc Hùng lần trước ở container ngoài bãi biển giống y hệt với vết thương trên trán của Từ Thiên Cường lúc này.