Truyền Nhân Thần Y

Chương 496: C496: thử tưởng tượng xem




Ngược lại Tô Vũ lại hiểu phần nào: "Ý cô là, cô muốn để kỹ nghệ chế tác những thứ đó tái hiện lại ở thời đại này, hiệu quả cô muốn đạt được không phải là chế tác đồ giả, mà là truyền thừa loại tay nghề thời xưa đúng không?"

Bởi không ít cổ vật ngoài việc có chiều sâu lịch sử văn hóa, lý do quý giá khác chính là, loại đồ vật này là tác phẩm đỉnh cao của thủ công mỹ nghệ, giống như chiếc hộp Linh Lung Cửu Chuyển Lưu Ly mà Tô Vũ nhận được trước đó, cho đến nay vẫn chưa ai có thể chế tác lại lần nữa.

Có thể nói, cổ vật đáng quý. Nhưng loại kỹ nghệ chế tác cổ vật này lại càng đáng quý hơn.

Thẩm Hân Duyệt búng tay: "Tô tiên sinh nói đúng. Chúng ta có thể thương lượng hợp tác với người của bảo tàng, rồi lấy được dữ liệu cụ thể của những cổ vật đó, tìm kiếm những người chế tác loại thủ công mỹ nghệ này trên cả nước. Làm cho cổ vật sống lại, nhưng mỗi món đồ giả phát hành đều có giới hạn số lượng, và ghi rõ đây là một tác phẩm thủ công lịch sử."

Có thể nói ý tưởng của Thẩm Hân Duyệt là đưa việc chế tác đồ giả lên mặt bàn, không còn lén lút như trước nữa. Tuy nhiều người coi thường đồ giả, nhưng có một điều không thể phủ nhận, rất nhiều lúc khi truyền thừa văn hóa, đồ giả là phương tiện chủ yếu nhất.


Thử tưởng tượng xem, sách chúng ta đọc chẳng phải là đồ giả sao? Bản chính chỉ có một cuốn, nhưng văn hóa ẩn chứa trong đó lại có thể sao chép.

Trong mắt Tô Vũ, chỉ cần đồ vật chế tác ra có thể truyền thừa tay nghề thời xưa, đây quả thực là một cách để cổ vật sống lại.

Không chỉ vậy, khi những món đồ giả này được phát hành giới hạn theo một số lượng nhất định, giá trị của chúng chắc chắn không thấp, tin rằng nhiều người yêu thích văn hóa cổ đại sẽ rất vui khi sưu tầm.

Vốn hôm nay Tô Vũ chỉ đến đây tán gẫu, coi như bạn bè tụ tập với nhau.

Khi nghe Thẩm Hân Duyệt có ý tưởng như vậy, anh cũng chợt động tâm.

Trên đời này, quan hệ huyết thống với người thân là điều bản thân mình không thể tác động, nhưng bạn bè lại do mình lựa chọn, cứ cho là chí hướng tương đồng cũng được, nói là tính tình hợp nhau cũng được.

Dù sao bạn bè có thể đi cùng nhau, một là duyên phận, hai là một loại tin tưởng lẫn nhau. Nên Tô Vũ nghĩ nếu mình có cơ hội, có thể giúp đỡ Tiền Hào, chứ nhìn anh ta cả ngày ủ rũ như bây giờ, Tô Vũ cũng thấy không thoải mái trong lòng.

"Ý tưởng này, tôi thấy không tồi, tốt nhất vẫn nên có sự hỗ trợ của một số bảo tàng, khai quật rộng rãi trong dân gian những người truyền thừa thủ công mỹ nghệ, để nó hình thành một phong trào. Tiểu Hào, tôi nghe nói ông chủ Từ hình như có một số nguồn lực bảo tàng, hay cậu với Hân Duyệt cùng bàn bạc xem có khả thi không?"


Tô Vũ bình tĩnh nói đến Tiền Hào vốn chẳng liên quan gì đến chuyện này.

Nóếu chuyện này nếu do người khác đề xuất, có lẽ dù là Hải Đông Hội hay Thẩm Hân Duyệt đều sẽ coi thường, nhưng Tô Vũ đề xuất thì khác, bởi Tiền Hào tham gia với tư cách bạn thân của Tô Vũ, Thẩm Hân Duyệt chắc chắn sẽ hoan nghênh còn không kịp.

Mà chỉ riêng Hải Đông Hội, có lẽ ở Tân Hải còn có chút ảnh hưởng, nhưng muốn quảng bá làm lớn, e là có lòng mà sức không đủ.

Nên Tô Vũ còn muốn kéo thêm Thiên Thành Bang, mà giờ Thiên Thành Bang do Từ Nguyên một tay nắm giữ, dự án mà Thẩm Hân Duyệt đề xuất, tin rằng Từ Nguyên cũng sẽ đồng ý không điều kiện.

"Anh Vũ, cái này..." Tiền Hào có vẻ hơi thiếu tự tin.

Bởi hoàn cảnh gia đình mình cũng chỉ có vậy, làm sao mình có thể cùng tiểu thư nhà giàu như Thẩm Hân Duyệt của Hải Đông Hội làm ăn được chứ? Quan trọng nhất vẫn là vấn đề vốn liếng.


"Có gì mà khó chứ, tôi thấy chuyện này chắc chắn làm được, Hân Duyệt, con về bàn bạc kỹ với người anh em Tiền Hào này, tốt nhất là làm ra một kế hoạch, người trẻ tuổi phải có khí thế xông pha chứ."

Thẩm Ngạo lăn lộn giang hồ bao năm như vậy, có thể nói sớm đã thấu hiểu việc thăm dò ý tứ qua lời nói sắc mặt người khác. Ý tứ trong lời nói của Tô Vũ, ông ta dùng mũi cũng ngửi ra được.

Đó chính là muốn giúp Tiền Hào một tay, mà cách Tô Vũ muốn giúp một người có rất nhiều loại, anh chỉ chọn một cách đối phương dễ chấp nhận nhất, không khiến đối phương cảm thấy mắc nợ ơn huệ quá lớn.

Nên loại dự án chưa bắt đầu triển khai này là lựa chọn tốt nhất, để đối phương từng bước một phấn đấu, mới xứng đáng nhận được. Cũng chính là đạo lý thường nói cho cần câu còn hơn cho cá.

"Vậy được, nếu Tô tiên sinh đã nói làm được, vậy chắc chắn làm được." Thẩm Hân Duyệt cũng vui vẻ quyết định.