Nói xong lại nhíu mày hỏi người vừa rồi: "Ờ, có cần chuẩn bị túi nilon cho bọn mày không, tiểu tiện thì xong rồi, đại tiện thì sao đây? Cái đó mùi còn nồng nặc hơn đấy."
Trên mặt bgười kia đầy vẻ dở khóc dở cười đáp: "Đại tiện thì, nhịn thôi."
Nói xong, Thẩm Ngạo cười lớn "ha ha", sau đó quay đầu nhìn Tề Hoan hỏi: "Thế còn mày? Có cần chuẩn bị cho mày không?"
Tề Hoan dùng ánh mắt oán độc nhìn Thẩm Ngạo, nếu bây giờ mà cử động được, anh ta nhất định sẽ nhảy lên cắn Thẩm Ngạo vài phát. Nghĩ đến cảm giác phân và nước tiểu lẫn lộn trên đường đi, anh ta đã thấy toàn thân khó chịu rồi.
Cuối cùng bất đắc dĩ, Thẩm Ngạo vẫn phải chuẩn bị cho anh ta một cái chai nhựa.
"Dán kín miệng tất cả lại, rồi khiêng lên xe." Thẩm Ngạo vung tay một cái, sau đó băng dính trong suốt đã dán kín miệng tất cả mọi người.
Cuối cùng còn nhét rất nhiều giấy báo vào mỗi cái thùng gỗ, rồi khiêng lên xe.
Thẩm Ngạo nói với tài xế: "Dùng tốc độ nhanh nhất giao đến Cẩm Thượng Cư, rồi để hết đồ trước cửa là được."
Tài xế không biết xe này chở toàn cái gì, nhưng việc Thẩm Ngạo dặn, anh ta chỉ cần làm theo là được, chắc chắn sẽ không thiếu chỗ tốt cho anh ta.
"Được, hội trưởng Thẩm, đảm bảo hai ngày sẽ giao đến cho anh." Tài xế cười nói sau khi nhận tiền từ tay Thẩm Ngạo.
Nhìn chiếc xe chạy đi, Thẩm Ngạo lắc đầu, đây rõ ràng là thách thức Cẩm Thượng Cư, xem ra lần này lại có việc để bận rộn rồi.
Bởi vì Thẩm Ngạo hiểu rõ hơn ai hết, Cẩm Thượng Cư tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua, đến lúc đó chắc chắn sẽ tập hợp toàn lực đến Tân Hải lấy lại thể diện.
Đến lúc đó Hải Đông Hội đương nhiên sẽ đứng mũi chịu sào, nếu là trước kia, Thẩm Ngạo chắc chắn sẽ lo lắng vô cùng. Nhưng giờ có Tô Vũ làm chỗ dựa vững chắc, ông ta lại thấy mọi chuyện dường như khá thú vị.
Đúng lúc này, người mà Điền Tư Manh phái tới, vừa hay chứng kiến tất cả những chuyện này, quay về khách sạn kể lại mọi việc cho Điền Tư Manh.
...
"Anh nói, anh tận mắt nhìn thấy Tô Vũ bình an vô sự bước ra khỏi hội sở?" Điền Tư Manh rất tò mò, bởi vì điều này dường như không phải phong cách xử sự của Tề Hoan mà.
"Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy. Không chỉ vậy không bao lâu sau, tôi còn thấy người của Hải Đông Hội cũng đến hội sở, một lúc sau khiêng ra rất nhiều thùng gỗ, chất lên xe rồi chở đi."
Người đó kể lại những gì mình nhìn thấy như thật.
Điền Tư Manh cau mày, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Giờ người của Hải Đông Hội và Cẩm Thượng Cư gặp nhau không như dự đoán là đánh nhau, ngược lại lại yên ả, khiến Điền Tư Manh cảm thấy không phải điềm lành.
Hơn nữa trước đó Tô Vũ lại bình yên bước ra khỏi đó, điều này rất có thể có nghĩa là, giữa họ có lẽ đã đạt được nhận thức chung nào đó, nếu thực sự là vậy, thì những nỗ lực trước đây của mình coi như uổng phí rồi.
"Người của Tề Hoan đâu?" Điền Tư Manh hơi căng thẳng hỏi.
Bởi vì nếu giữa họ thực sự đã đạt được nhận thức chung, vậy thì tiếp theo họ chắc chắn sẽ khóa mục tiêu vào người của Sơn Trang Quy Vân đang ẩn náu ở Tân Hải, cũng có nghĩa là giờ tình cảnh của mình có thể rất nguy hiểm.
"Chúng tôi vào trong hội sở xem rồi, người của Cẩm Thượng Cư đã không thấy đâu." Người kia gật đầu nói.
"Không thấy? Rời đi từ khi nào?" Điền Tư Manh nghi hoặc hỏi.
Bởi vì người của mình hẳn là luôn mai phục bên ngoài, trừ phi Tề Hoan biết độn thổ hoặc tàng hình, nếu không tuyệt đối không thể biến mất ngay trước mắt mình.
"Cái này thì không biết." Người kia lắc đầu đáp.
"Đi điều tra tiếp, tôi không tin họ còn có thể biến người sống thành người chết giữa thanh thiên bạch nhật." Điền Tư Manh nói xong, người kia gật đầu vừa xoay người bước ra ngoài, Điền Tư Manh liền "phụt" một tiếng bật cười.
"Thôi được rồi, không cần đi hỏi thăm nữa, quay lại đi." Cười xong, Điền Tư Manh gọi người vừa định đi ra kia lại.
Cô ta thông minh có lẽ lúc đầu không phản ứng kịp, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Chắc chắn là Tô Vũ bảo người của Hải Đông Hội đóng gói Tề Hoan và đồng bọn gửi về Cẩm Thượng Cư rồi. Nếu không nhiều thùng gỗ như vậy mà không dùng để nhốt người thì thực sự quá tiếc.
Nghĩ đến đây Điền Tư Manh cũng thấy hơi sợ hãi, may mà mình đã không chọn cách ngu ngốc như Tề Hoan, nếu không biết đâu giờ mình đã bị nhét vào thùng gỗ trên đường đến Sơn Trang Quy Vân rồi.
Nhưng còn một điều, Điền Tư Manh không nghĩ ra, đó là lúc đó người vào trong hội sở dường như chỉ có mình Tô Vũ, còn Tề Hoan ít nhất cũng phải có hơn chục người.
Một mình dùng cách gì, trong tình huống không có bất kỳ tiếng động nào đã khống chế hơn chục người vậy?
Điền Tư Manh vắt óc suy nghĩ cũng không ra, nhưng có một điều có thể khẳng định là Tô Vũ thực sự không đơn giản, cho dù mình có Tử Sĩ Huyễn Dạ, cũng chắc chắn phải cẩn thận đối phó.