Truyền Nhân Thần Y

Chương 371: 371: Chỉ Có Một Người Được Sống Sót





'Tô Vũ gật đầu, nhìn về phía Hồng Hầu Lượng đang đứng cách đó không xa nói: "Này, các người còn ai nữa không? Nếu không thì chúng tôi đi nhé?"
Lúc trước Thẩm Ngạo có nói còn một cao thủ rất lợi hại ở đây, ý Tô Vũ muốn nói hiện tại cao thủ phía sau màn kia có thể lộ diện rồi.
Hồng Hầu Lượng đập mạnh tay xuống ghế, ngay lập tức tay ghế gãy vang lên tiếng rắc rắc.

Ngay sau đó, Hồng Hầu Lượng bật người lên, xoay hai vòng trên không rồi hạ xuống sàn đấu vững vàng.
Hồng Hầu Lượng chỉ vào Thiện Vũ Băng nói: "Con nhóc ranh, rốt cuộc mày dùng yêu pháp gì? Còn nhỏ tuổi mà lại có bụng dạ nham hiểm độc ác như thế?"
"Chính ông mới là nhóc ranh đấy, anh ta đứng đó tự nguyện để tôi đánh, các người nghe rõ mà." Thiện Vũ Băng không cho phép người khác gọi mình là nhóc ranh, lập tức mở miệng phản bác.
"Vậy thì để cho mày lĩnh giáo một chút về sự lợi hại của hồng quyền, có chiêu gì thì cứ xuất ra đi." Nói xong, Hồng Hầu Lượng đã triển khai trận thế, ánh mắt lộ vẻ hung hãn chứ không có ý coi thường đối phương.
Thấy đối thủ nghiêm túc, Thiện Vũ Băng lại có phần luống cuống.
Lúc nãy là người ta đứng yên cho cô ấy ra tay thì, bây giờ là một tên hung thần ác sát thì tất nhiên cô ấy phải sợ rồi.

"Đừng căng thẳng, lúc nấy em chỉ dùng một chiêu thôi mà, còn năm chiêu cũng đủ đối phó rồi." Tô Vũ ở dưới sàn đấu tỏ vẻ đang xem kịch vui.
Cho dù nói như thế này cũng không sai, Trích Tinh Lục Thức mà Thiện Vũ Băng vừa thi triển mới chỉ là một chiêu mà thôi.
Nhưng Thiện Vũ Băng trước sau cũng chỉ biết có sáu chiêu thức đó thôi, nếu
không đánh được thì cô ấy sẽ xong đời.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, còn không chờ Thiện Vũ Băng chuẩn bị thì Hồng Hầu Lượng đã dẫn đầu tấn công trước.
Ông ta duỗi bàn tay phải ra như móng vuốt, nhắm thẳng cổ họng của Thiện Vũ Băng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thiện Vũ Băng quên phải tránh đòn, cô ấy lại muốn nhắm mắt lại khi thấy Hồng Hầu Lượng lao tới gần.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu cô ấy: "Luống cuống khi lâm trận là điều tối ky, hạ th@n xuống, bước chân trái ra, chân phải đạp ngang."
Đó là giọng nói của Tô Vũ, nhưng chỉ có Thiện Vũ Băng nghe thấy, bởi Tô Vũ đang dùng thần thức để cộng hưởng với ý thức của cô.
Đúng lúc Hồng Hầu Lượng sắp chộp được cổ của Thiện Vũ Băng, "tạch" một tiếng, Thiện Vũ Băng đột nhiên xuống thấp người, khiến Hồng Hầu Lượng vồ hụt.
Ngay lúc ông ta định xoay người tấn công trở lại, Thiện Vũ Băng bước chân trái ra một khoảng, đạp ngang chân phải vào mắt cá chân của Hồng Hầu Lượng.
Trong giây lát, toàn thân Hồng Hầu Lượng mất đi trọng tâm, "bộp" một tiếng ngã chổng vó xuống sàn đấu.
Thiện Vũ Băng nhảy lùi ra hai bước, vỗ vỗ tay, lúc cô ấy tưởng tất cả đã kết thúc thì giọng nói của Tô Vũ lại một lần nữa vang lên.
"Trong lúc giao thủ, bất cứ lúc nào lơ là sẽ khiến em phải trả giá đắt.

Hãy nhớ trong trận chiến thực sự, chỉ có một người được sống sót."
Thiện Vũ Băng quay lại nhìn Tô Vũ, thấy anh đang uống trà, nhưng không hiểu tiếng nói kia phát ra như thế nào? Điều này khiến Thiện Vũ Băng rất tò mò.
Nhưng trong lúc lơ là ngây người đó, Hồng Hầu Lượng nằm trên đất bỗng nhún người lên như con các chép.
Ông ta lập tức rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông, xông tới đánh móc sau gáy Thiện Vũ Băng với tốc độ nhanh như chớp.

Con người dù hèn hạ đến đâu cũng chỉ có vậy.

Hồng Hầu Lượng dù là một vị đường chủ, không ngờ khi đối mặt với một cô gái trẻ lại dùng đến thủ đoạn đê tiện nham hiểm như thế.
Quả thực khiến Tô Vũ cảm thấy Lục Hợp Môn chỉ là một lũ ô hợp.
Đối mặt với cuộc tấn công đột ngột ấy, Thiện Vũ Băng hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu, tất nhiên không thể phản ứng kịp.
Chỉ thấy một tia sáng lạnh lóe lên, thanh nhuyễn kiếm trong chớp mắt đã bay tới trước mặt, nhát kiếm này nếu trúng đầu Thiện Vũ Băng thì chắc chắn sẽ bị đứt lìa.
Nhưng vào lúc này lại vang lên một tiếng "keng", Hồng Hầu Lượng cảm thấy gan bàn tay tê dại, thanh nhuyễn kiếm trong tay lập tức tuột ra.
Kiếm xoay vòng hai vòng trong không trung rồi "kịch" một tiếng rơi xuống sàn đấu.
Vừa rồi Hồng Hầu Lượng có cảm giác như có thứ gì đó đập trúng thanh kiếm, khiến nó rung lên dữ dội, ông ta không thể cầm được nên mới bị tụt tay.

"Nhìn thấy chưa, em đã do dự, kẻ thù cũng sẽ không nương tay đâu." Tô Vũ nói với Thiện Vũ Băng như một lời khích lệ.

Quả thực, lúc đó Thiện Vũ Băng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi, cái cảm giác sắp chết thực sự.


Cô ấy có thể cảm nhận được, vừa rồi Hồng Hầu Lượng đã động sát tâm với mình.

Trên thực tế, nếu không phải Tô Vũ xuất thủ kịp lúc, hiện giờ đầu Thiện Vũ Băng đã rơi xuống đất rồi.

Hồng Hầu Lượng bóp bóp bàn tay tê dại, nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt căm hận.

Tuy không nhìn rõ, nhưng chắc chắn là do Tô Vũ xuất chiêu nên ông ta mới không thành công.

Thiện Vũ Băng nghiến răng, nắm chặt nắm đấm, bước theo thất tinh bộ, lao nhanh về phía Hồng Hầu Lượng bằng một động tác khó lường..