Tuy nhiên, Từ Thiên Thành thì nghĩ khác, thà nói thẳng việc khó làm, còn hơn hứa hẹn rồi không làm được, như vậy mới tỏ ra thành thật.
Quả nhiên Tô Vũ không có vẻ giận dữ, gật đầu nói: Nếu khó mua thì các ông nghĩ cách thuê tạm cũng được, không cần lâu, một tháng là đủ, việc này chắc không khó lắm chứ?”
Nói đến thuê thì quả thật không khó, Từ Thiên Thành có quan hệ với giám đốc một bảo tàng cổ vật lớn, chỉ cần ông ta ra mặt và nói mượn một cái đỉnh đồng để mang đi trưng bày ở nơi khác, chắc chắn sẽ không khó.
Thấy hai người liên tục gật đầu, Tô Vũ đứng dậy nói: Được rồi, thời gian cấp bách, các ông tranh thủ làm ngay đi. Còn 9 cây trúc thì phải còn tươi."
Việc này, Tô Vũ cảm thấy cần nhấn mạnh lại.
"Hội trưởng Thẩm, ông nghĩ anh Tô cần những thứ này là để làm gì vậy?" Sau khi Tô Vũ rời đi, Từ Thiên Thành nghiêng đầu hỏi.
"Ông hỏi nhiều quá đấy, cứ lau sạch cát trên miệng đi rồi hãy nói." Thẩm Ngạo biết, bất kể Tô Vũ làm gì, nhất định đều có lý do của anh, những gì không nên hỏi thì tốt nhất là đừng hỏi.
Rời khỏi bãi biển, Tô Vũ đón một chiếc xe thẳng đến bệnh viện.
"Sư phụ, anh nói sao? Anh định cho Hà Hoành Vĩ xuất viện à?" Nghe Tô Vũ nói chuẩn bị cho Hà Hoành Vĩ xuất viện, Tiểu Tuyết Ny sửng sốt.
Cô ấy vừa hỏi bác sĩ phụ trách của Hà Hoành Vĩ về kế hoạch phẫu thuật tiếp theo của anh ta. Kết quả vừa quay về thì Tô Vũ nói sẽ cho anh ta xuất viện.
"Đúng vậy, chính là xuất viện." Tô Vũ cười nói.
“Nhưng bây giờ dây thần kinh ở chân của anh ấy vẫn chưa phục hồi, và do chậm trễ điều trị, một số đầu dây thần kinh đã hoại tử rồi. Cho dù phẫu thuật cũng khó có thể phục hồi như ban đầu. Nếu xuất viện bây giờ, có khi nửa đời sau phải ngồi xe lăn."
Những gì Tiêu Tuyết Ny nói đều là sự thật, dù cơ bắp có phục hồi nhưng thần kinh tổn thương thì đồng nghĩa với việc cả chân sẽ mất cảm giác, bây giờ xuất viện chắc chắn sẽ bị liệt.
"Cô không phải là đồ đệ của tôi sao? Sao lại không tin sư phụ chứ?" Tô Vũ vẫy. tay tỏ vẻ bất lực.
Tiêu Tuyết Ny sững sờ, trước đây Tô Vũ đã chữa khỏi được cho Tô Thiếu Uy, sau đó chữa trị cho Thiện Vũ Băng, và cả dịch cúm mới.
Tiêu Tuyết Ny thực sự tự hào vì có một vị sư phụ như vậy, nhưng những bệnh kia đều là thương tổn bên trong, có thể chữa bằng cách thông qua Đông y để khai thông kinh mạch, cân bằng âm dương.
Nhưng Hà Hoành Vĩ bị ngoại thương, cô ấy thật sự khó tin Tô Vũ cũng có cách.
Thực ra, nếu Tiêu Tuyết Ny chứng kiến Tô Vũ khâu vá vết thương cho Thẩm Ngạo, cô ấy sẽ không còn lo lắng như vậy nữa.
"Không phải, chẳng lẽ sư phụ cũng có cách đối với vết thương bên ngoài như thế này ư?" Tiêu Tuyết Ny trực tiếp nói ra nghỉ ngờ của mình.
Dù sao, biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, Tô Vũ là sư phụ của mình, chỗ nào không hiểu thì đương nhiên phải nói thẳng để sư phụ chỉ đường cho.
Tô Vũ không nói gì nhiều, chỉ gật đầu: "Cô giúp tôi chuẩn bị một căn nhà đi, tốt nhất là sau này cả gia đình Hà Hoành Vĩ có thể ở lâu dài. Tôi tin công chúa của tập đoàn đa quốc gia AG vẫn có thể làm được nhỉ?"
Nói đến đây, Tiêu Tuyết Ny ngượng ngùng cúi đầu xuống. Thực ra về thân phận của mình, cô ấy cũng không có ý định che giấu, nếu không cô ấy đã không xuất hiện cùng Phùng Chí Viễn ở lễ khai trương rồi.
"Nhanh chuẩn bị đi, tối nay sư phụ sẽ truyền thụ cho cô kỹ thuật cao cấp nhất của bổn môn, có học được hay không, còn phụ thuộc vào tài năng thiên phú của cô." Tô Vũ cười vỗ vai Tiêu Tuyết Ny nói.
Sau khi biết thân phận thật sự của Tiêu Tuyết Ny, Tô Vũ có vẻ thích đệ tử này hơn.
Vì sinh ra trong gia tộc danh giá, nếu so về gia thế, có lẽ ít người trong Trung Quốc có thể sánh được.
Nhưng ở độ tuổi còn rất trẻ đã biết không khoe khoang, không tỏ ra mình là nhất, đặc biệt là thái độ chân thành cảm động khi xin nhập môn, quả thực rất hiếm có. Tô Vũ cũng có cảm giác tự hào khi người cha có được một cô con gái như Tiêu Tuyết Ny.
"Bác sĩ Tiêu, không phải là tôi nghe nhầm đấy chứ? Tôi đang sắp xếp phẫu thuật cho Hà Hoành Vĩ, giờ cô bảo cho anh ấy xuất viện ngay thì không ổn lắm đâu? Cô nghĩ kỹ đi, tình trạng anh ấy bây giờ, xuất viện rồi sẽ nguy hiểm thế nào, tôi không dám đảm bảo đâu."
Trong phòng làm việc của bác sĩ chủ trị của Hà Hoành Vĩ, Đặng Duy, Tiêu Tuyết Ny cầm giấyxuất viện bảo anh ta ký tên.
Thực ra nếu không phải Tô Vũ yêu cầu cho Hà Hoành Vĩ xuất viện, Tiêu Tuyết Ny cũng sẽ không làm ta quyết định liều lĩnh như vậy.
"Ôi, bác sĩ Đặng cứ yên tâm, tôi đã xin viện trưởng rồi, có vấn đề gì cũng không trách anh đâu." Tiêu Tuyết Ny nói rồi dùng ngón tay thon mảnh chấm chấm vào chỗ ký tên.