"Vậy là ngay cả ông cũng không tìm được một thủy thủ giỏi nào có thể đưa tôi đi à?" Nếu ở Tân Hải mà cả Thẩm Ngạo cũng không tìm được thủy thủ, chắc chắn sẽ không ai có thể tìm được.
Thấy Thẩm Ngạo lộ vẻ khó xử: "Không phải không tìm được, mà tôi lo sợ có vấn đề. Đúng rồi, thật ra có một người, có lẽ chỉ có anh ta mới có thể đi. "
"Ai vậy?"
"Người này ngài cũng quen, chính là Hà Hoành Vĩ đang nằm viện đó. Anh ta có thể coi là thủy thủ giỏi nhất Hải Đông Hội, trước đây ra khơi chưa bao giờ gặp nguy hiểm.
Tôi nghe nói, có lần thay đổi mùa, gió lớn dữ dội, đó là cơn bão hiếm thấy †rong 100 năm, rất nhiều tàu thuyền không có cơ hội quay lại được nữa.
Nhưng Hà Hoành Vĩ sau cơn bão vẫn bình an vào bờ. Theo lời ông già canh hải đăng đêm đó kể lại, trong sấm chớp, ông ta thấy có một con rồng vàng lăn lộn trong sóng lớn.
Và một chiếc thuyền nhỏ, dưới sự hộ tống của nó đã vào bờ an toàn. Nhiều người bảo Hà Hoành Vĩ được Long Vương che chở nên chưa bao giờ gặp chuyện."
Thẩm Ngạo kể hết những điều mình biết.
Đối với sinh vật rồng, trên trái đất không ít người tuyên bố đã từng thấy, nhưng cũng không ít chuyên gia cho rằng đó là thứ không tồn tại.
Chỉ có Tô Vũ hiểu rõ ràng, rồng thực sự tồn tại, trước đây anh không nghĩ sinh vật đầy khí sinh linh như vậy sẽ sống trên trái đất.
Nhưng khi có được 3 vảy rồng, điều này đã xác nhận với anh rồng thực sự tồn tại trên trái đất. Chắc chắn lý do con tàu của Hà Hoành Vĩ thoát nạn là nhờ 3 mảnh vảy rồng đó.
Thủy thủ mà Thẩm Ngạo cũng không dễ dàng tìm được, thực ra Tô Vũ cũng không kỳ vọng vào Diêm Đan Dương, ngược lại còn lo ngại về người do người khác tìm.
Lúc này, Tô Vũ cần đến nơi huyền bí kia, tất yếu cần một thủy thủ có kinh nghiệm và đáng tin cậy. Hà Hoành Vĩ rõ ràng là sự lựa chọn số một.
Tuy nhiên, hiện giờ Hà Hoành Vĩ vẫn đang nằm trên giường bệnh, nếu dựa theo cách chữa bệnh truyền thống, thương gân động cốt như vậy cần 100 ngày trị liệu, anh ta chắc chắn không kịp ra khơi với Tô Vũ.
Nhưng với Tô Vũ, điều này cũng không phải chuyện khó, chỉ cần 3 ngày là có thể khiến anh ta nhảy cẵng lên được. Chỉ không biết lúc đó các bác sĩ chuyên gia ở bệnh viện sẽ kinh ngạc đến mức hàm rớt xuống đất không.
Hiện tại, Tô Vũ còn một chút lo lắng, đó là chuyện Lục Hợp Môn mà Từ Thiên Thành kể với anh.
Nếu phe đối phương thực sự có động thái, cộng với lễ khai trương công ty mới ở Tân Hải vừa rồi, họ sẽ nhanh chóng điều tra được thân thế của anh, lúc đó có thể gây bất lợi cho gia đình, dù sao chuyến đi này của Tô Vũ cũng không ngắn.
Nhưng điều này thực ra không phải là điều anh lo ngại nhất, bởi ngay cả nếu Lục Hợp Môn huy động toàn bộ lực lượng, Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành vẫn có thể ứng phó trong thời gian ngắn, tệ nhất chỉ cần báo cho Thiện Bản Thanh một tiếng, tin rằng các môn phái giang hồ dù thế nào cũng không dám động đến quân chính quy.
Điều Tô Vũ lo ngại nhất bây giờ vẫn là Hoàng Ngư Ma Ma mà anh thấy ở ven hồ Phủ Tiên, được truyền tụng là thần bí khó lường.
Nếu bà ta muốn ra tay với anh, chắc chắn có thể làm đến mức thần không biết quỷ không hay, dù sao thì người thường rất khó phòng bị thứ cổ trùng này.
Bản thân anh cũng cần phải làm ra một vài cách đề phòng trước khi ra khơi.
"Tôi cần các ông chuẩn bị một số thứ cho tôi, trong vòng 3 ngày nữa." Tô Vũ nằm trên ghế nhìn ra biển nói khẽ.
Hai người bên cạnh lập tức vực dậy tinh thần, đặc biệt là Từ Thiên Thành, hào hứng đến nỗi ngã khỏi ghế, úp mặt xuống cát, khiến miệng đầy cát.
"Thứ gì vậy?" Thẩm Ngạo hỏi.
"Chín cây trúc xanh trăm năm tuổi, 13 viên thạch anh trong suốt kích cỡ lòng bàn tay, và một cái đỉnh đồng ba chân càng cổ càng tốt, 3 ngày nữa tôi cần, có vấn đề gì không?" Tô Vũ nói xong rồi nhìn hai người.
Những thứ Tô Vũ nói, đối với người bình thường không chỉ khó mà có được, mà ngay cả nhìn thấy cũng khó. Đặc biệt là đỉnh đồng ba chân, đồ cổ bây giờ rất hot, nhất là đồ đồng.
Nhưng nếu dễ kiếm thì anh đã không nhờ họ rồi.
"Anh Tô, các thứ khác có lẽ còn dễ kiếm, nhưng cái đỉnh đồng ba chân này có vẻ khó, vài năm trước may mắn còn có thể gặp ở chợ đen. Nhưng bây giờ luật pháp rõ ràng, những thứ đó là cổ vật, không ai dám mua bán tùy tiện, những cái đỉnh đồng có thể thấy đều ở bảo tàng trưng bày rồi, chưa nói đến giá cả, người ta cũng không chắc đã bán."
Từ Thiên Thành nói thẳng việc này có thể hơi khó, nói xong Thẩm Ngạo ho nhẹ hai tiếng, ý là nhiệm vụ anh Tô giao phó thì làm sao mà khó chứ, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, dù phải hao tổn công sức cũng phải làm được.