Không thể không nói, trải qua mấy ngày làm việc cường độ cao như vậy.
Chu Triết đúng là đã học được rất nhiều từ Tôn Kỳ, ít nhất đối với vấn đề này, anh ta đã cân nhắc rất toàn diện.
Sau khi phân công xong, Trần Phúc cảm thấy rất có động lực và ngay lập tức bắt đầu gọi điện thoại để liên hệ với một số thương nhân nhập hàng trước đó.
Chu Triết cũng lập tức hành động, in tờ rơi và tuyển dụng một số nhân viên bán thời gian để tiến hành điều tra sơ bộ thị trường.
Tô Vũ mở miệng nói với Tiêu Tuyết Ny: "Trong điện thoại cô nói có người nào muốn gặp tôi à? Ai thế?”
Tiêu Tuyết Ny ngồi đối diện Tô Vũ, cười nói: "Còn có thể là ai nữa? Không phải Thiện tướng quân thì là ai chứ?”
Lúc nói nửa câu sau, Tiêu Tuyết Ny cố ý hạ thấp giọng, phải biết rằng không có ai biết lần này Thiện Bản Thanh tới Tân Hải nên cần phải bí mật.
Vừa nghe là Thiện Bản Thanh, Tô Vũ đương nhiên hiểu được ông ấy tìm mình là vì chuyện gì.
“Vậy có phải cháu gái của ông ấy cũng đi cùng không?” Tô Vũ thuận miệng hỏi.
“Ừ, đi cùng. Nhưng mà nói thật, tình hình của Thiện Vũ Băng trông tốt hơn trước rất nhiều, sắc mặt hồng hào hoạt bát đáng yêu, ai thấy cũng phải thích.” Nghĩa bóng trong câu nói của Tiêu Tuyết Ny là khen Tô Vũ không dứt miệng.
Tô Vũ gật đầu, đây là điều đương nhiên, hiện tại Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể Thiện Vũ Băng đang bị vây trong trạng thái ức chế. Mà trên thực tế hiện giờ cô bé vẫn không bình thường.
Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể cô bé là bẩm sinh, nói cách khác chỉ có đến lúc CửuÂm Tuyệt Mạch trưởng thành và có thể bị cô bé điều khiển mới có thể coi là đã bình phục.
Chỉ là hiện tại Tô Vũ cũng không có cách nào để cho Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể cô bé trưởng thành, cho dù là có cách nào thì hiện giờ cơ thể của Thiện Vũ Băng cũng không chịu nổi âm khí nặng như vậy.
Hậu quả của việc nuôi dưỡng âm mạch sẽ chỉ đẩy nhanh cái chết của cô bé mà thôi.
"Vậy được rồi, buổi tối tranh thủ thời gian cùng nhau gặp mặt tâm sự, vừa vặn lần trước ông ta còn chưa đưa tiền khám bệnh cho tôi đâu." Tô Vũ quay đầu nói với Tiêu Tuyết Ny.
Tiêu Tuyết Ny nhất thời cạn lời, Tô Vũ có thể chắp tay nhường cho người ta bằng sáng chế mà hiện giờ lại quan tâm đến chút tiền khám bệnh.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, khoản tiền chữa bệnh cứu Thiện Vũ Băng hẳn là không ít.
…
Hai ngày nữa là ngày công ty cắt băng khánh thành, đến lúc đó Tô Vũ nhất định sẽ tham dự, suy nghĩ một chút thì Mã Hiểu Lộ cảm thấy hình như Tô Vũ còn chưa có một bộ quần áo chỉnh tề.
Cho nên nhân cơ hội hôm nay đi dạo phố với Lâm Thiến, cô sẽ mua cho Tô Vũ một bộ vest thật đẹp.
"Hiểu Lộ à, thành phố này thay đổi nhanh quá. Nơi này từng là một khu đất hoang cỏ dại mọc um tùm. Bây giờ nhìn xem, nó đã trở thành một trung tâm mua sắm lớn rồi." Lâm Thiến đứng ở bên ngoài trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Tân Hải, cảm thán những thăng trầm của thời gian đã làm thay đổi mọi thứ xung quanh chúng ta mà chúng ta không hề nhận ra.
Mã Hiểu Lộ kéo tay Lâm Thiến đi vào: "Chứ gì nữa, khu mua sắm này được xây dựng cách đây năm năm, mấy năm trước nơi này là một quảng trường, lúc nhỏ con thường xuyên tới đây chơi đó.”
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã đi tới cửa hàng chuyên kinh doanh vest Caraceni, cửa hàng này có chất lượng tương đối cao, hầu hết đều là hàng thành phẩm, không giống như một số cửa hàng vest cao cấp yêu cầu đặt may vest trước.
"Mẹ cảm thấy Tô Vũ mặc màu gì sẽ đẹp hơn?" Mã Hiểu Lộ đi vào trong cửa hàng, bắt đầu nghiêm túc chọn lựa.
Lâm Thiến có chút tự ti mặc cảm, bà ấy không biết con trai mình thích hợp quần áo như thế nào, hợp màu sắc như thế nào.
"Haizz, con cũng không phải không biết, mẹ cũng không biết thằng bé thích gì, ngược lại là con đó, con sống với thằng bé lâu rồi hẳn là con sẽ biết chứ." Lâm Thiến thở dài nói.
Trên thực tế, Mã Hiểu Lộ cũng không biết rõ lắm, bởi vì mặc dù trước kia cô và Tô Vũ chung sống dưới một mái nhà, nhưng lại không xuất hiện cùng nhau, mua quần áo cho nhau lại càng là chuyện không thể nào.
"Mẹ là mẹ của anh ấy, ai cũng nói mẹ con liền tâm mà, trước kia anh ấy chưa bao giờ mặc vest nên con cũng không quyết định được."
“Vậy hay là màu này đi, màu xanh sẫm, màu da của thằng bé hơi đen, màu này có lẽ sẽ đẹp hơn.” Lâm Thiến dựa theo màu sắc mà Tô Nhạc Luân thích trước kia, chọn một bộ cầm ở trong tay.
Bà ấy còn nhớ rõ, trước kia lúc Tô Nhạc Luân muốn ra ngoài bàn chuyện làm ăn, bộ vest mua đầu tiên chính là màu xanh sẫm, cũng là do bà ấy chọn giúp.
“Màu xanh sẫm trông có vẻ hơi già nhỉ? Anh ấy mới hơn hai mươi tuổi thôi.” Mã Hiểu Lộ lại thích bộ màu lam kia hơn.
Ngay lúc đó, ngoài cửa có hai người bước vào, một nam một nữ, nhìn như vợ chồng.
"Công ty của con trai tôi sắp tổ chức lễ cắt băng khánh thành, tôi nhất định phải mua một bộ quần áo mới để giữ thể diện, cô mau chọn giúp tôi một bộ trông có sức sống đi." Người đàn ông tươi cười nói với người phụ nữ.
Mà trong hai người này, người nữ chính là Lý Nguyệt Hoa, nhưng nam lại không phải là Tô Nhạc Luân.