Truyền Nhân Thần Y

Chương 155: C155: Em nói đi




“Cút!” Sau khi Tô Vũ làm xong tất cả những chuyện kia, anh lại bất ngờ nói câu này.

Điều này khiến cả Thân Kiến Quốc và Từ Thiên Thành đều ngạc nhiên.

Vừa rồi Tô Vũ nói muốn giết người, nhưng trong nháy mắt lại muốn thả Thân Kiến Quốc đi, vậy quá hời cho anh ta rồi.

“Anh Tô, cứ thế tha cho cậu ta đi, có phải…”

Tô Vũ không để ý tới Từ Thiên Thành, quay đầu nhìn Thân Kiến Quốc nói: “Còn chưa đi? Mày đang chờ tao đổi ý phải không?”

Thân Kiến Quốc không dám trì hoãn nữa, anh ta nghiến răng lê tấm thân tàn ra ngoài.

Tô Vũ nhìn Thân Kiến Quốc rời đi, nở nụ cười nhàn nhạt.

Từ Thiên Thành tiến lên hỏi: “Anh Tô, quá hời cho thằng nhãi này rồi, ít nhất cũng phải dạy cho nó một bài học chứ.”

Tuy nhiên, Tô Vũ không có ý định tha cho Thân Kiến Quốc đi. Vừa rồi anh ta chịu nhục nhã như vậy, chắc chắn sẽ chạy về hang ổ trước tiên.


Vừa rồi, Tô Vũ để lại một tia thần thức trong cơ thể Thân Kiến Quốc.

Chỉ cần Thân Kiến Quốc quay về, Tô Vũ sẽ biết anh ta ở đâu, sau đó sẽ tìm cách bắt hết bọn chúng.

Giết một tên Thân Kiến quốc sao hả giận được? Đây coi như gậy ông đập lưng ông vậy!

“Chuyện hôm nay khiến ông vất vả rồi.” Sau khi Thân Kiến Quốc rời đi, Tô Vũ nhìn Từ Thiên Thành đang dính đầy máu, khen ngợi.

Từ Thiên Thành lắc đầu nói: “Anh Tô nói gì vậy, chỉ cần ngài nói một tiếng thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ từ chối. Phu nhân không sao chứ?”

Tô Vũ vỗ vỗ vai ông ta nói: “Chỉ bị hoảng sợ thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao. Nhưng lần đầu tiên tới địa bàn của ông, đúng là khiến tôi rất khó quên.”

Lời này của Tô Vũ có vài phần trách móc, dù sao trên địa bàn của ông ta mà lại để xảy ra chuyện hoang đường như vậy, bị Tô Vũ nói hai câu là còn nhẹ.

“Anh Tô, tôi cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa.” Hiện tại Tô Vũ ở trong mắt Từ Thiên Thành càng thần bí hơn.

Bối cảnh không rõ ràng, hơn nữa thân thủ không hề bình thường, ngẫm lại, người như vậy thật đáng sợ.

Mà nếu Từ Thiên Thành nhìn thấy thảm cảnh của Thân Kiến Quốc không lâu sau, nhất định ông ta sẽ quỳ xuống đất, gọi một tiếng thần tiên!

Gần một tiếng sau, Mã Hiểu Lộ tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Tô Vũ đang ngồi bên giường.

Có vẻ như Mã Hiểu Lộ đã hoàn toàn quên mất những chấn động mà cô từng trải qua, hoặc là nói vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Vũ khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Cô dang tay ra nũng nịu đòi ôm, Tô Vũ thở dài nói: “Em thấy thế nào rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

Trong khi Mã Hiểu Lộ đang ngủ, Tô Vũ đã tìm cơ hội để kiểm tra cơ thể của cô.


Kết quả không thể tìm được Băng Linh Hàn Tàm mà Thân Kiến Quốc đã nhắc đến, điều này khiến Tô Vũ rất bất ngờ.

Nếu tìm được, anh sẽ không tốn nhiều công sức để lấy nó ra.

Nhưng hiện tại không phát hiện được gì nên anh hơi lo lắng, bởi vì có khả năng thứ được gieo vào trong cơ thể Mã Hiểu Lộ không phải là Băng Linh Hàn Tàm.

Mà là một loại cổ trùng khác có thể ẩn nấp trong thời gian dài, nhưng Tô Vũ không hoàn toàn tin rằng Thân Kiến Quốc có thể hạ được một loại cổ trùng mà ngay cả anh cũng không thể tìm thấy.

Lời giải thích duy nhất là tất cả những gì Thân Kiến Quốc nói trước đây đều là lời nói dối, nhưng rất khó có thể xảy ra. Tất nhiên, Tô Vũ không biết rằng mặt dây chuyền ngọc bích anh tặng cho Mã Hiểu Lộ lại có tác dụng lớn như thế, không chỉ vậy, nó còn đang âm thầm lớn mạnh khi ở bên cạnh Mã Hiểu Lộ.

Lúc này Mã Hiểu Lộ ôm bụng, cuộn người lại, đau đớn nói: “Em đau bụng quá.”

Điều này khiến Tô Vũ lập tức căng thẳng, vội vàng cúi người xuống kiểm tra: “Sao vậy? Đau như thế nào?”

Mã Hiểu Lộ nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tô Vũ, bèn che miệng cười khanh khách.

Tô Vũ mỉm cười trợn mắt nhìn cô, giờ là lúc nào rồi mà còn đùa với anh?

Tô Vũ tét vào mông của Mã Hiểu Lộ, nói: “Mau dậy đi, không về là mẹ lại lo đấy.”

Mã Hiểu Lộ trở mình trên giường hai lần không chịu dậy: “Ôi, em đói bụng lắm, không còn sức để dậy nữa.”


Tô Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, vỗ vỗ bả vai của mình, nói: “Nào, lên đây.”

Mã Hiểu Lộ vui vẻ ôm lấy cổ Tô Vũ, cúi đầu về phía trước.

Một mùi thơm nhẹ nhàng xộc vào mũi Tô Vũ, khiến anh cảm thấy hơi choáng váng.

Sau đó Tô Vũ dễ dàng cõng Mã Hiểu Lộ đi ra ngoài.

“Này, em nói cho anh nghe một chuyện nha?” Mã Hiểu Lộ ở sau lưng Tô Vũ tinh nghịch nói.

“Em nói đi.”

“Em luôn cảm thấy dạo này mình ăn nhiều quá, ăn giống như không đủ no vậy. Anh có biết cảm giác một miệng mà ăn cho hai người là thế nào không? Hay là em có thai rồi?”

Lời này của Mã Hiểu Lộ khiến Tô Vũ không nói nên lời, họ chưa từng ngủ cùng nhau, vậy cái thai này là của ai đây?