**********
Chương 984: Tòa nhà số một là của anh tôi
Phó Man đầy vẻ chế nhạo, như thể đang xem một trò đùa.
Suy cho cùng, theo cô ta thấy, có thể sống ở thành Nam Lâm đã là chuyện rất khó. Còn việc có cả một tòa nhà ở đây, thế thì không cần nghĩ nữa, chắc chắn là đang chém gió khoe khoang rồi.
Chưa kể số lượng mua ở tỉnh lỵ có hạn, đây là khu phố được săn đón nhiều nhất ở thành Nam Lâm. Ai mà có thể mua được cả tòa nhà ở đây chứ?
Vì vậy, cô ta hoàn toàn coi Phương Như Nguyệt và Lý Ngọc Lâm như những kẻ bị bệnh thần kinh.
Phương Như Nguyệt chậm rãi nói: "Tòa nhà số một là của chúng tôi!"
Phó Man sửng sốt một lúc, rồi lại phá lên cười. "Tòa nhà số một?" "Bà cô, hà thật là buồn cười! Bà có biết giá của tòa nhà đó bao nhiêu không? Bà có biết rằng ở cả thành Nam Lâm này, cái đắt nhất chính là Tòa nhà số một không. Bà nói Tòa nhà số một là của bà? Ha ha ha, bà đúng là tức cười, cười chết tôi rồi..."
Phó Man cười đến mức cả người run rẩy.
Đúng lúc này, một gã đầu trọc đeo dây chuyền vàng kính râm to bản đi tới.
Ông ta choàng tay qua eo Phó Man: "Sao thế, cười vui đến mức này à?"
Khi Phó Man nhìn thấy gã đầu trọc, cô ta lập tức làm nũng: "Ông xã, cuối cùng anh cũng đến rồi. Em gặp một người bạn học cũ, cô ta nói với em, tòa nhà số một trước mặt này đều là của bọn họ." "Ây dô, ông xã, em sợ quá đi." "Em thật sự không ngờ trong đám bạn học vậy mà có người ngọa hổ tàng long, là nhân vật lớn như vậy! Mấy lời nói này hoàn toàn là đang chế giễu
Gã đầu trọc phun ra một câu: "Cái mịa gì thế!" "Ai nói tòa nhà số một là của nhà cô ta? Ai thì đứng ra cho ông này coi thử, tôi tát chết hắn ta! Tòa nhà số một thuộc về anh Dũng của tôi. Tên rác rưởi nào không có mắt, lừa người ta cũng không biết nghe ngón tình hình trước à? Cố tỏ vẻ trước mặt ông đây, não bị úng nước sao?"
Phó Man chế nhạo nhìn Phương Như Nguyệt: "Bà cô à, nghe rõ chưa?" "Tòa nhà số một là thuộc về một người bạn của chồng tôi. Bây giờ, bà còn gì để nói nữa?"
Phương Như Nguyệt cau mày: "Không thể nào! Tòa nhà số một là của chúng tôi. Chúng tôi có chứng nhận bất động sản!"
Gã trọc cảm thấy bực bội: "Bà già kia, bà dám nói năng linh tinh à? Ông đây nói chưa rõ ràng hay sao? Tòa nhà đó là của bạn tôi. Con mịa nó bà dám chạy tới chỗ này giả danh lừa đảo, chán sống rồi hả? Có tin ông đây đánh bà không!"
Gã đầu trọc giơ tay lên, Phương Như Nguyệt bất giác lùi lại vì sợ hãi.
Đúng lúc này, Lâm Mạc Huy đi tới.
Anh đứng trước mặt Phương Như Nguyệt, lạnh lùng nhìn gã đầu trọc: "Anh muốn làm gì?"
Gã đầu trọc vốn muốn dọa Phương Như Nguyệt sợ, nhưng khi nhìn thấy Lâm Mạc Huy, liền buông tay xuống. "Muốn làm gì?" "Đánh anh!"
Lâm Mạc Huy khẽ cau mày, tát vào mặt gã đầu trọc một cái, khiến gã chảy máu. Gã đầu trọc chết lặng, bản thân là huấn luyện viên thể hình, tính tình nóng nảy, luôn bắt nạt người khác, chưa bao giờ chịu thua thiệt.
Không ngờ trước mặt thanh niên trông có vẻ gầy yếu này lại bị cho ăn tát trước. "Mẹ kiếp, mày dám đánh tao!" "Tao sẽ giết mày!"
Gã đầu trọc gầm lên, làm tư thế đánh quyền, khí thế dạt dào lao về phía Lâm Mạc Huy, bất ngờ tung ra một quyền đẩm anh.
Lâm Mạc Huy không né, cũng tung ra một cú đấm. Hai nắm đấm va vào nhau, gã đầu trọc chỉ cảm thấy nắm đấm của mình như đụng phải khối sắt, xương cốt như sắp gãy ra.
Anh ta hét lên một tiếng, ôm nắm đấm lui lại mấy bước, trên mặt kinh hãi nhìn Lâm Mạc Huy.
Lúc này, cuối cùng anh ta cũng nhận ra Lâm Mạc Huy không đơn giản. "Hóa ra là con nhà võ!". "Hừ, nhưng mà, như thế thì đã làm sao?" "Bây giờ tao sẽ gọi cho anh Dũng bảo rằng các người đang muốn bá chiếm nhà của anh ta!" "Nói cho mày biết, tính khí anh Dũng của tao còn hung bạo hơn cả tao!" "Để anh ta biết chuyện này, coi thử các người sẽ chết như thế nào!"
Gã trọc nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Mạc Huy chắp tay đứng thẳng: "Sao cũng được!"