Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 896: Còn không mau khẩu đầu xin lỗi anh Mã




Người bên cạnh Mã Phú Quý còn chưa xông tới bên Lâm Mạc Huy thì cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra.

Thái Tử ôm hai cô gái, cười hehe đi từ bên ngoài vào. Anh ta nhìn thấy tình hình trong phòng thì lập tức ngày “Thế này là thế nào?”

Thái Tử tò mò hỏi.

Mã Phú Quý liếc anh ta một cái đầy khinh thường rồi nói: “Chết tiệt, mày là ai?” “Nói cho mày biết, chuyện ở đây không liên quan gì đến mày. “Biết điều thì hãy mau cút ra ngoài đi.” “Nếu không thì ông đây sẽ giải quyết luôn mày đấy!”

Lâm Mạc Huy bịt mắt mình lại, cái tên Mã Phú Quý này đúng thật là tự tìm đường chết mà.

Thái Tử nghe thấy vậy thì cười phá lên.

Anh ta nghênh ngang ôm hai cô gái đi vào trong phòng bao, rồi dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Lâm Mạc Huy. “Nếu như anh đã nói như vậy rồi thì tôi thật sự không thể đi!” “Xử lý luôn cả tôi hả?" “Được thôi, tôi cũng muốn xem thử anh làm sao xử lý

Thái Tử cười tít mắt và nói.

Mã Phú Quý tức giận hét lớn lên: “Chết tiệt, bọn mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!” “Hai thằng nhải ranh còn hội sữa cũng không ra ngoài nghe ngóng thử rốt cuộc Mã Phú Quý tao là người như thế nào ở thành phố này “Dám khiêu khích ông sao? Bọn mày có thực lực đó sao?” Hai người phụ nữ bên cạnh Thái Tử vừa nghe thấy mấy lời đó thì sợ đến mức nhảy đồng lên. “Anh... Anh là anh Mã sao?”

Một cô gái thốt lên kinh ngạc.

Mã Phú Quý vô cùng đắc ý kiếc cô ta một cái rồi nói: “Chính là ông đây!”

Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau rồi cùng lúc rời xa khỏi bên cạnh Thái Tử.

Một trong số hai cô gái đó cười nịnh bợ rồi nói: “Anh Mã, thật ngại quá “Tôi... Tôi không thân với bọn họ, thật sự, thật sự không quen thân...

Cô gái còn lại thì thẳng thắn đi đến bên cạnh Mã Phú Quý, duyên dáng ôm lấy cánh tay của Mã Phú Quý và nói: “Anh Mã, tôi đã nghe danh anh từ lâu. “Đừng nói là ở thành phố, dù cho là cả tỉnh Hải Dương thì cũng có ai dám không nể mặt anh đâu?” tôi!” “Nè, hai người bọn anh còn không mau qua khẩu đầu xin lỗi anh Mã “Đến cả mười gia tộc lớn cũng phải khách sáo với anh Mã, các anh là cái thá gì mà lại dám huênh hoang với anh Mã hả?”

Cô gái ở bên cạnh vừa nói vừa cọ sát cơ thể vào Mã Phú Quý.

Mã Phú Quý vô cùng đắc ý, hứng khởi sờ mó mấy cái trên người cô gái đó.

Ánh mắt của cô gái lại càng duyên dáng hơn, cô ta cố sức mày qua mắt lại với Mã Phú Quý, rõ ràng là muốn nhân cơ hội dụ dỗ anh ta.

Lâm Mạc Huy liếc nhìn Thái Tử rồi nói: “Đây là loại phụ nữ mà anh tìm sao?”

Thái Tử nhún nhẹ vai, mỉm cười rồi nói: “Chơi đùa chút thôi mà, cũng đâu có định bàn chuyện cưới xin. Cô gái phía bên kia liền trừng mắt và nói: “Ai chơi đùa với anh?” “Không nghe tôi nói gì sao? Mau qua khẩu đầu xin lỗi anh Mã đi!”

Thái Tử liếc Mã Phú Quý một cái rồi từ tốn nói: “Họ Mã kia, anh thật sự không biết gì về thực lực mà!” “Anh vốn không biết rốt cuộc mình đang đối diện với “Thế này đi, tôi cho anh một cơ hội” “Qùy xuống chỗ này, khẩu đầu một trăm cái thì chuyện này có thể coi như xong” “Nếu không thì..

Thái Tử vẫn chưa nói xong thì Mã Phú Quý đã phóng một vỏ chai rượu qua rồi lớn tiếng mắng: “Mẹ nó!” ai." “Mày là cái thá gì mà dám bảo ông đây khẩu đầu hả?” “Đệch, dù cho hôm nay hai người bọn mày có quỹ xuống đây lạy tao thì tao cũng không thể tha cho bọn mày!” “Đánh cho tao!”

Đám thuộc hạ của Mã Phú Quý lập tức xông lên, mặt mày ai nấy cũng hằm hằm.

Hai cô gái đó giống như đang được xem náo nhiệt, đứng bên cạnh lớn tiếng hồ cổ lên, chỉ sợ bọn họ không đánh nhau.

Lâm Mạc Huy và Thái Tử nhìn nhau một cái rồi cả hai cùng đứng dậy, xem ra trận đánh tối nay là chuyện khó tránh khỏi.

Chính vào lúc đó, đột nhiên có một người xông từ bên ngoài vào, không ngờ đó lại là cái cô Tuyết Ngọc Hà trước đó.

Mặt cô ta lạnh lùng như thể đã hạ quyết tâm gì đó, cô ta cắn răng nói: “Ông chủ Mã, người anh cần là tôi, tôi ở đây. “Chuyện này không liên quan đến hai người họ, xin anh đừng làm hại người vô tội!”