*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quán bar The Alley trong thành phố. Quán bar này là quán bar nổi tiếng xa hoa nhất toàn bộ Hải Dương. Những cậu ấm cô chiêu ở Hải Dương đều vô cùng yêu thích đến đây vui chơi giải trí.
Thậm chí tới đây tiêu tiền thường xuyên sẽ gặp được một ít minh tinh, trong đó không thiếu những minh tinh ở tuyến một.
Thái Tử thuê một phòng ở đây, chuyên làm phòng chúc mừng Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy kỳ thực cũng không thích loại trường hợp này, nhưng không từ chối nổi thịnh tình của Thái Tử.
Thái Tử đặc biệt mở miệng, tiến vào quán bar liền giống như về đến nhà vậy, chỉ ngồi cùng Lâm Mạc Huy một lúc rồi lại xuống dưới lầu đi tán gái.
Những hộ vệ của Thái Tử đều ở bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Mạc Huy, anh cũng vui vẻ nhàn nhã, chậm rãi thưởng thức rượu.
Nghỉ ngơi một ngày, lực lượng của anh đã khôi phục không ít.
Đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra, một cô gái vóc dáng cao gầy, đeo một cái kính râm lớn đi vào.
Cô gái có hơi nghi ngờ nhìn Lâm Mặc một cái, nhưng vẫn là đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Mạc Huy.
“Là anh à?”
Cô gái hỏi.
Lâm Mạc Huy không khỏi kinh ngạc, cô gái này nói chuyện điên khùng gì vậy?
Vừa định dò hỏi, cô gái kia đã tùy ý bỏ kính râm xuống, lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ.
Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn, có chút ngây ngốc.
Cô gái này nhìn rất quen mặt, luôn cảm thấy đã gặp qua ở chỗ nào đó.
“Cô là?”
Lâm Mạc Huy hiếu kỳ nói.
Cô gái trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Đừng đùa."
“Anh không biết tôi là ai?”
Lâm Mạc Huy nhìn kỹ một lần, đột nhiên hô lên: “Cô... cô không phải Tuyết Ngọc Hà kia sao?”
Tuyết Ngọc Hà, là một minh tinh truyền hình nổi danh, gần đây nghe nói muốn đi con đường điện ảnh.
Khó trách Lâm Mạc Huy cảm thấy nhìn thật quen mắt, Tuyết Ngọc Hà này đã từng diễn chính trong mấy bộ phim rất hot, bây giờ được coi là người nối nghiệp của Tứ Tiểu Hoa Đán trong nước sao.
Tuyết Ngọc Hà không để ý Lâm Mạc Huy đang rung động, cô ta phối hợp mà cầm lấy ly trên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm.
“Trước tiên phải nói rõ ràng.”
“Tôi chỉ là tới uống rượu với anh, những chuyện khác tôi sẽ không làm.” “Con người tôi có ranh giới cuối cùng!”
“Nếu anh cảm thấy không hài lòng, anh có thể không đầu tư."
Tuyết Ngọc Hà lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn Lâm Mạc Huy rõ ràng còn mang theo một chút tức giận và khinh thường.
Lâm Mạc Huy ngơ người: “Có ý gì?” Tuyết Ngọc Hà tức giận: “Anh còn ở đây giả bộ hồ đồ với tôi?”
“Anh cho rằng tôi không biết chút tâm tư nhỏ này của đám đàn ông mấy người?"
“Đánh tiếng muốn đầu tư phim để cho tôi đến đây bồi rượu, nói trắng ra còn không phải là muốn đưa tôi lên giường”
“Nói cho anh biết, tôi không quan tâm anh trước đây dùng phương pháp này lừa gạt được bao nhiêu cô gái. Nhưng ít nhất một chiêu này ở trên người tôi là vô dụng thôi!”
“Tôi cho dù không đi một chuyến này, cũng tuyệt đối không bán đứng bản thân mình!”
Nghe đến đó, Lâm Mạc Huy đại khái đã rõ ràng là có chuyện gì xảy ra.
Xem ra, Tuyết Ngọc Hà này hẳn là bị ông chủ nào đó kêu đi đến hầu rượu.
Trong ngành giải trí, chuyện như vậy rất phổ biến.
Chỉ là, cô ta sao lại chạy đến phòng riêng của mình nhỉ?
“Cô Ngọc Hà, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi.”
“Kỳ thực tôi...”
Lâm Mạc Huy vừa định giải thích, lúc này cửa phòng đột nhiên bị người đá văng ra, có mấy tên đàn ông vạm vỡ, khí thế hung hăng xông vào.
Ở phía sau là một tên mập mạp chừng một trăm ki lô gam, vừa vào cửa đã liên tục chửi mắng: “Mẹ nhà mày, rất cuộc là tên khốn kiếp nào không có mắt, lại dám cướp người đàn bà của