*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Sau chuyện đám người Tống Tuấn Phong phục kích Lâm Mạc Huy thất bại lần trước, những người từ sáu gia tộc lớn ban đầu dự định chạy trốn khỏi thành phố Hải Tân.
Tuy nhiên, bọn họ chưa kịp chạy thoát thì đã bị Hổ Đông An dẫn người đi bắt hết toàn bộ.
Bây giờ, những người này đều bị nhốt trong trang viên này.
Sau khi Lâm Mạc Huy bước vào, trực tiếp yêu cầu Hổ Đông An đem tất cả ông cụ của sáu gia tộc ra, phân biệt nhốt vào các gian phòng khác nhau.
Đầu tiên, Lâm Mạc Huy thẩm vấn bốn người còn lại ngoại trừ nhà họ Tống và nhà họ Lý, bốn người này cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Có ba ông cụ của ba gia tộc sau khi nhìn thấy Lâm Mạc Huy trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ, cầu xin Lâm Mạc Huy buông tha cho gia tộc bọn họ gia tộc bọn họ, để lại hương khói cho gia tộc họ.
Còn một ông cụ của gia tộc còn lại thì vẫn kêu gào bảo Lâm Mạc Huy có gan thì giết ông ta đi, nếu không ông ta nhất định sẽ báo thù cho con trai mình.
Lâm Mạc Huy không thèm để ý tới ông ta, trực tiếp giao cho Hổ Đông An xử lý.
Sau đó, Lâm Mạc Huy đến gặp ông cụ nhà họ Lý trước.
Ông cụ Lý ngồi một mình trong phòng, vẻ mặt u ám như nước.
"Lâm Mạc Huy, nếu đã rơi vào tay cậu. Muốn chém muốn giết, đương nhiên cậu muốn làm gì cũng được!
Nhưng nếu muốn tôi cầu xin cậu, cậu vẫn đừng nên nằm mơ thì hơn."
Ông cụ Lý khi nhìn thấy Lâm Mạc Huy thì trực tiếp lớn tiếng làm ồn.
Lâm Mạc Huy cười nhạt, đi tới ngồi xuống trước mặt ông ta. "Thế nào, Lý Thành Đạt đã chết, ông cũng muốn đi cùng anh ta à?"
Ông cụ Lý nghe vậy không khỏi tức giận: "Họ Lâm kia, mày gi3t chết con tao, hận này không đội trời chung! Cho dù tao là ma, tao cũng sẽ không bao giờ buông tha cho mày!"
Lâm Mạc Huy cười nhạt lắc đầu: "Mối hận giết con, quả thực là không đội trời chung. Nhưng mà, nếu tôi không giết con trai của ông, giữa chúng ta có còn hận thù sâu sắc như vậy không?"
Ông cụ Lý không khỏi sửng sốt: "Mày... mày có ý gì?"
Lâm Mạc Huy không trả lời ông ta, mà hỏi ngược lại: "Tôi biết, nhà họ Lý các ông qua lại rất thân thiết với nhà họ Tống. Hơn nữa, trong chuyện lần này, nhà họ Lý của ông vẫn luôn ủng hộ nhà họ Tống. Rất nhiều việc đều là các người và nhà họ Tổng hợp tác thực hiện. Cho nên, nhất định các người biết bí mật của nhà họ Tống. Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc ai đứng sau nhà họ Tống."
Sắc mặt ông cụ Lý hơi thay đổi, vô thức quay đầu sang một bên: "Cậu đang hỏi cái gì? Không phải cậu đã biết à? Người phía sau ủng hộ cho nhà họ Tổng luôn là Cổ Tôn!"
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Nếu tôi đã hỏi ông vấn đề này, vậy thì chắc chắn tôi đây đã biết phía sau nhà họ Tổng không đơn giản chỉ có Cổ Tôn. Nhà họ Tống và Cổ Tôn chỉ là quan hệ hợp tác. Mà nhìn vào những chuyện nhà họ Tống đã làm trong thời gian dài như vậy, trên thực tế, sự trợ giúp của Cổ Tôn cũng không nhiều. Hơn nữa, thật ra bọn họ đang nhắm vào tôi, nhắm vào Nam Bá Lộc. Chỉ dựa vào nhà họ Tống, nhất định không có dũng khí nhắm vào Nam Bá Lộc. Cho nên, phía sau nhà họ Tổng tuyệt đối có người khác. Người này, rốt cuộc là ai?"
Ông cụ Lý nghiến răng: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì!"
Lâm Mạc Huy chế nhạo: "Hừ, ông cụ Lý, đến lúc này rồi mà ông còn muốn tiếp tục che giấu cho nhà họ Tống nữa, thế thì có ích lợi gì không?"
Ông cụ Lý cười lạnh nhìn Lâm Mạc Huy, không lên tiếng.
Lâm Mạc Huy cười giễu cợt: "Ông già kia, ông thật sự cho rằng giúp nhà họ Tống làm việc thì bản thân mình có được lợi ích gì hay sao? Hay nói cách khác, ông thực sự nghĩ rằng một người khôn khéo như Tổng Tuấn Phong sẽ trở thành bạn thân chí cốt với loại rác rưởi như Lý Thành Đạt à?"
Sắc mặt ông cụ Lý hơi thay đổi: "Cậu... cậu có ý gì?"
Lâm Mạc Huy chế nhạo: "Có ý gì?"