Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 862: Nhận ra tôi không?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Mạc Huy từ miệng của Tiểu Kha hỏi được tình hình của tầng chín.

Tầng chín là nơi tụ họp riêng tử của cậu chủ Phùng, không có lời mời của anh ta, ai cũng không được vào.

Anh Bảo và cậu chủ Phùng là anh em, còn là bảo vệ của cậu chủ Phùng. Vì vậy anh ta có thể tùy ý ra vào tầng chín.

Lâm Mạc Huy bắt anh Bảo, bảo anh ta đưa anh đi tầng chín.

Mạng của anh Bảo nằm trong tay Lâm Mạc Huy, không dám không đồng ý, chỉ có thể đưa Lâm Mạc Huy lên lầu.

Trước cửa thang máy có thủ vệ, nhưng mà bọn họ nhìn thấy người mà anh Bảo đích thân đưa đến, cũng không có để ý.

Vào thang máy, đi thẳng đến tầng chín.

Ở ngoài cửa tầng chín, còn có mấy đại thủ vệ canh gác ở đây.

Bọn họ nhìn thấy anh Bảo liền cười hihi haha chào hỏi.

Vào chính lúc này, anh Báo đột nhiên hung hăng chạy về phía trước, hét lên: “Ngăn anh ta lại.”

“Người này đến để gây chuyện!”

Anh Báo nghĩ rằng bản thân đột nhiên chạy đi, sẽ chạy thoát khỏi tay Lâm Mạc Huy.

Nhưng mà anh ta đã đánh giá thấp Lâm Mạc Huy.

Anh ta vừa chạy một bước, Lâm Mạc Huy đã trực tiếp tóm lấy cổ anh ta, kéo anh ta về bên cạnh mình.

Mặt anh Bảo biến sắc, lập tức hét lên: “Đại ca, tha mạng cho tôi..."

Lâm Mạc Huy căn bản không cho anh ta cơ hội lảm nhảm, trực tiếp dùng dao găm cứa vào cổ anh ta.

Anh Báo che máu ở cổ, dần dần gục xuống mắt đất, trên mặt hiện lên vẻ không cam tâm.

Lúc này, những người đàn ông vạm vỡ mới hoàn hồn.

Nhưng mà, Lâm Mạc Huy cũng xông lên, con dao găm trong tay giống như chiếc liềm của thần chết, nhanh chóng cắt cổ những người này.

Cuối cùng không còn ai phát ra âm thanh, toàn bộ đều bị Lâm Mạc Huy hạ gục nằm trên đất.

Lâm Mạc Huy giải quyết xong những người này, lặng lẽ đi về phía trước.

Đi qua một cái hành lang, tiến đến một đại sảnh rộng lớn.

Trong đại sảnh, âm nhạc vô cùng inh tai nhức óc.

Lâm Mạc Huy nhìn qua chỉ thấy bên trong có mấy chục người.

Trong đó, đa bộ phần đều là con gái, trên người gần như không mặc gì cả, cùng với âm nhạc điên cuồng lắc lư cơ thể.

Trong đó chỉ có sáu người đàn ông, bên cạnh bọn họ đều có một đám con gái.

Những cô gái, hoặc là uống rượu, hoặc là đánh nhau. Thậm chí còn có vài người nằm trên bàn đang hít những bột màu trắng.

Mà tay của những người đàn ông này không kiêng dè trượt lên xuống trên cơ thể của những cô gái.

Trong đám đàn ông này, chỉ có một người thanh niên vẻ mặt kiêu ngạo, tầm hai lăm hai sáu tuổi.

Vẻ ngoài của người thanh niên này trông cũng được, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo âm u, khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Lúc nãy Lâm Mạc Huy đã nhìn thấy người thiếu niên này trong điện thoại của anh Bảo, anh ta chính là cậu chủ Phùng.

Cách đó không xa kế bên cậu chủ Phùng, có một người đàn ông nhỏ nhắn ngồi kế, chính là Sấu Hầu.

Sấu Hầu đang bò lên người một cô gái, vui vẻ cười lớn, hoàn toàn không chú ý đến nguy hiểm đang đến gần.

Lâm Mạc Huy khóa trái cửa phòng, dần dần đi tới.

Người trong sảnh đều đang nghe nhạc cười nói khiêu vũ, căn bản không có ai chú ý đến anh.

Lâm Mạc Huy tìm được cầu dao, khiến âm nhạc của cả căn phòng đều tắt đi.

Lúc này, cả sảnh một mảng an tĩnh. Có nhiều người mờ mịt nhìn qua. Cậu chủ Phùng tức giận: “Con mẹ nó, chuyện gì vậy?”

"Ai dám tắt nhạc?”

Có người chú ý đến Lâm Mạc Huy, một người đàn ông chỉ vào Lâm Mạc Huy mắng: “Con mẹ nó mày là ai?”

“Muốn chết đúng không?”

“Không nhìn thấy tụi tao đang high sao, mày dám tắt nhạc?”

Lâm Mạc Huy không quan tâm, anh đi thẳng về phía giữa sảnh lớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sấu Hầu.

“Nhận ra tôi không?”

Lâm Mạc Huy hỏi.

Mọi người nhìn về phía Sấu Hầu, cậu chủ Phùng cau mày: “Anh Hầu, người này là bạn của anh?”

Sấu Hầu vội vàng khua tay: "Cậu chủ Phùng, tôi không quen cậu ta.”

“Này, nhóc con, con mẹ nó mày là ai?"

Lâm Mạc Huy nhìn anh ta, tức giận nói: “Tôi đã từng nói, đưa em gái cho tôi, tôi đưa anh ba trăm năm mươi tỷ!”