*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Anh Bảo không ngờ tốc độ của Lâm Mặc nhanh như vậy, căn bản không phản ứng kịp.
Nhìn thấy nắm đấm này sắp đánh vào ngực của anh ta, nhưng mà đột nhiên Lâm Mạc Huy dừng tay.
Nắm đấm này, chỉ còn cách ngực anh ta có một tấc thì dừng lại.
Anh Bảo có chút mù mịt, không biết tại sao Lâm Mạc Huy lại hạ thủ lưu tình.
Nhưng vào lúc anh ta mù mịt, nắm đấm của Lâm Mạc Huy đột nhiên chuyển động.
Giữa một tấc lại có một sức mạnh hung hãn.
Cú đấm này đấm trên ngực của anh Bảo, anh Báo chỉ cảm thấy bản thân giống như đang bị cây búa to đập lên ngực mình vậy.
Sức mạnh cực lớn, khiến anh ta cảm nhận được rõ ràng xương sườn của bản thân gãy đi mấy cái.
Anh ta đứng không vững, trực tiếp bay ra, sau đó đụng trúng cái bàn khiến cái bàn gãy nát.
Nằm trên mặt đất, muốn gượng người dậy, nhưng ngực đau dữ dội khiến anh ta suýt chút ngất đi.
Sau đó mấy hàng máu tươi chảy ra dữ dội, anh ta nằm trên mặt đất, không đứng dậy được nữa.
Chỉ có một đấm mà khiến anh Bảo thật sự không đứng lên được.
Mọi người xung quanh đều há hốc. Bọn họ là người biết rõ nhất thực lực của anh Bảo, theo bọn họ nghĩ, anh Bảo muốn giết Lâm Mạc Huy thì dễ như trở bàn tay.
Ai mà ngờ được, anh Bảo trước mặt Lâm Mạc Huy, ngay cả có một đấm cũng không chống đỡ được.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Biểu cảm của Lâm Mạc Huy bình tĩnh, giống như đang làm một chuyện đơn giản vậy.
Ánh mắt của anh nhìn từng người: “Bây giờ, đến lượt các người rồi.”
Những người này bị dọa sợ cho toàn thân run cầm cập.
Người mà chỉ một đấm khiến cho anh Bảo không đứng dậy được, bọn họ làm gì là đối thủ của anh?
Người đàn ông trước đó run rẩy nói: “Nhóc con, cậu... gan cậu không nhỏ.”
“Cậu... Cậu có biết, đây là sản nghiệp của nhà họ Phùng trong thập đại gia tộc không?” "Cậu ở đây gây chuyện, vậy... vậy là đang chống đối với thập đại gia tộc”
Lâm Mạc Huy không nói chuyện, chỉ đi đến mặt anh ta, trực tiếp cho anh ta một đấm chảy cả máu mồm.
“Nhà họ Phùng thì sao?”
“Bọn họ dám bao che cho chuyện này, tôi dám chống đối bọn họ đến cùng”
Vừa nói Lâm Mạc Huy vừa lao tới đánh cho đám người này lê la trên đất.
Giải quyết xong những người này, Lâm Mạc Huy mới đi đến bên cạnh anh Báo.
Thông qua một vòng thẩm vấn, cuối cùng Lâm Mạc Huy cũng có được tin tức mà anh muốn.
Lâm Quế Anh quả thật đã bị đưa đến hội sở Ngự Tôn.
Nhưng mà cậu chủ Phùng tìm Sấu Hầu có chuyện. Vì vậy cũng không có ai quan tâm Lâm Quế Anh, hiện tại cô ấy đang nằm trong xe của Sấu Hầu.
Nghe những lời này, tim của Lâm Mạc Huy giống như bị kim đâm vậy.
Đây là người em gái mà anh vô cùng thương yêu, trong mắt người khác, lại giống như rác rưởi vậy, có thể tùy tiện quăng vứt sao?
Lúc đến nơi thì Lâm Quế Anh đã bị thương rồi.
Bị ném trong xem thời gian lâu như vậy, không có ai chăm sóc, ai biết được cô ấy rốt cuộc sống hay chết đây.
Lâm Mạc Huy túm lấy anh Bảo, để anh ta đưa anh đi bãi đậu xe ở phía sau.
Trong bãi đậu xe, Lâm Mạc Huy tìm được xe của Sấu Hầu.
Nhìn qua cửa sổ, Lâm Quế Anh nằm ở ghế xe, không cử động, không biết bây giờ tình hình như thế nào rồi.
May mắn là Sấu Hầu muốn dựa vào Lâm Quế Anh kiếm chút tiền, nên không để cô ấy chết.
Cửa sổ xe mở một nửa, không khí trong xe chắc chắn không có vấn đề.
Lâm Quế Anh trực tiếp đánh vỡ cửa sổ xe, vội vàng ôm Lâm Quế Anh lên.