*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Cô bé hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lúc này, một người đàn ông cao to đã hét lớn và nhào đến, cầm dao rựa chém xuống đầu Lâm Mạc
Huy.
Lâm Mạc Huy không né tránh, trực tiếp tiến lên một bước, đưa tay nắm lấy cổ tay anh ta, sua đó dùng sức xoay chuyển.
Đám người chỉ nghe thấy tiếng "rắc”, cổ tay của người đàn ông đã bị bẻ gãy.
Lâm Mạc Huy thuận thể đoạt lấy con dao rựa trong tay anh ta, chém mạnh vào vai anh ta một dao.
Tiếp theo, đám người nhìn thấy một cảnh mà bọn họ sẽ mãi không quên được!
Con dao dựa của Lâm Mạc Huy, cứng rắn cắt toàn bộ cánh tay và phần vai của người đàn ông xuống.
Máu trên vai người đàn ông phun ra, anh ta kêu la thảm thiết ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn kêu rên, cả người trong nháy mắt nhuốm đầy máu.
Tất cả mọi người đều choáng váng.Bọn họ chưa từng thấy người tàn nhẫn như vậy bao giờ
Cho dù bọn họ cầm dao chém người, nhiều nhất cũng chỉ chém thành vết thương, chứ không có chém đứt cánh tay xuống.
Lâm Mạc Huy vẫn chưa dừng lại, anh cầm dao rựa, tiến từng bước từng bước về phía những người còn lại.
Có vài người Hoang hốt, người đàn ông có nốt ruồi đen vô thức lùi về sau một bước, nhưng lại không cam lòng, hét lớn: “Mọi người cùng xông lên, giết nó!” “Nó chỉ có một mình, sợ gì chứ!”
Lúc này đám người mới lấy lại tinh thần, nhạo nhao hét lên và nhào tới.
Lâm Mạc Huy cũng hét lớn một tiếng, trực tiếp xông lên.
Trong đó có một người đàn ông lao lên trước, hung hăng cầm con dao chém về phía Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy cũng vung dao chém về phía anh ta. Hai con dao chạm vào nhau, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, con dao trong tay người đàn ông đã bị chém bay.
Mà con dao của Lâm Mạc Huy khí thế không hề giảm, mạnh mẽ giơ lên, chém vào cổ tay người đàn ông.
Như cũ, cổ tay đứt lìa ra.
Người đàn ông che phần máu đang phun ra trên cổ tay, cũng lăn lóc dưới mặt đất khóc.Lâm Mạc Huy tiến về phía trước, dùng một chân dẫm lên mặt anh ta.
Mũi của người đàn ông lập tức bị đạp gãy, răng trong miệng cũng rụng một nửa. Hơn nữa, Lâm Mạc Huy còn không nhấc chân lên, cái răng rụng ra cũng ép anh ta phải trực tiếp nuốt vào.
Lần này, người đàn ông thậm chí còn không thể phát ra tiếng khóc.
Những người khác lúc này cũng vây quanh, lần lượt tập kích anh.
Lâm Mạc Huy cầm con dao rựa trong tay, giống như con hổ đói, điên cuồng chiến đấu với đám người.
Những người này, mặc dù để là bọn liều mạng, nhưng cũng chỉ là những người bình thường. Mà thực lực của Lâm Mạc Huy, trong mấy lần đại chiến này, lại không ngừng được tăng lên. Đối phó với đám người này, chỉ đơn giản như hổ săn đàn cừu.
Không bao lâu sau, tất cả đám người đều bị Lâm Mạc Huy đánh bị thương nặng. Từng người từng người đều ngã xuống đất, không ngóc đầu lên được.
Trong số đó, người đàn ông bị thương nhẹ nhất chính là người chỉ bị cắt cổ tay.
Những người khác, hoặc là mất tay, hoặc là gãy chân.
Thậm chí, có người còn mất cả mạng.
Lần này, Lâm Mạc Huy không còn lưu chút tình nào nữa.