*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Đúng lúc này, đột nhiên có một người quát lớn: “Không được!” “Tên họ Lâm kia, nếu anh muốn cứu vợ mình thì hãy tự sát trước đi.” “Nếu không, bây giờ tôi sẽ giết cô ta!”
Vừa nói, người đàn ông này vừa muốn đâm con dao găm vào cổ Hứa Thanh Mây. Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy lập tức thay đổi, vội nói: “Được!” “Tôi có thể chết!”
Lâm Mạc Huy vừa nói vừa lấy ra một con dao găm kề sát vào cổ mình.
Hứa Thanh Mây sợ đến mức rơi nước mắt, cô dùng sức lắc đầu với Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy ném cho cô một ánh mắt yên tâm, xong rồi lại quay sang nhìn chằm chằm vào hai người do dự: “Nhưng mà, các anh đã hiểu rõ chưa.” “Nếu tôi chết ở chỗ này, các anh cũng không thể sống nổi. “Thả cô ấy ra, tôi sẽ đưa một trăm triệu, các anhcó thể chia như thế nào cũng được!” “Tại sao lại lấy mạng sống của chính mình ra đánh đổi chỉ vì một người chết chứ?”
Người đàn ông đang cầm con dao găm vẫn gào thét: "Anh nằm mơ “Chủ nhà họ Tổng đối với tôi ân trọng như núi, tôi sẽ không...
Anh ta chưa kịp nói xong thì đột nhiên một người đàn ông ở bên cạnh lấy ra một con dao găm đâm vào ngực của anh ta.
Một người đàn ông khác lập tức bảo vệ Hứa Thanh Mây ở phía sau.
Còn hai người khác vẫn chưa kịp phản ứng. Lúc này, Lâm Mạc Huy lao tới, quật ngã hai người kia ngay tại chỗ.
Anh kéo Hứa Thanh Mây ra sau lưng rồi nhìn hai người vừa cứu Hứa Thanh Mây. “Cảm ơn hai người! “Tôi nói được thì sẽ làm được!” “Vừa rồi là năm người chia nhau một trăm triệu.” “Bây giờ hai người chia nhau một trăm triệu.”
Hai người này vui mừng khôn xiết, quỳ luôn xuống đất, liên tục cảm ơn Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy vẫy vẫy tay, anh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn người cầm dao găm lúc nãy.
Bây giờ người đàn ông này đang nôn ra máu, tính mạng của anh ta chắc chắn không thể giữ được.Anh ta duỗi tay ra, cố gắng nắm chặt lấy quần áo của Lâm Mạc Huy: “Cứu tôi, cứu tôi...”
Lâm Mạc Huy kéo tay anh ta ra, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Tôi đã cho anh một cơ hội!” “Nhưng mà anh không cần!”
Nói xong, anh cầm con dao găm ở trên tay, đâm thẳng vào miệng của người đàn ông.
Về phần hai người đàn ông kia, bọn họ không lựa chọn giúp đỡ Lâm Mạc Huy, Lâm Mạc Huy cũng sẽ không khách sáo với bọn họ, cho người giết hai người ngay tại chỗ.
Sau đó, Lâm Mạc Huy tìm gặp hai người trước đó, hỏi tung tích của Lâm Quế Anh.
Kết quả là hai người này lại không biết Lâm Quế Anh đã đi đầu.
Theo như bọn họ nói thì sau khi bắt được Hứa Thanh Mây và Lâm Quế Anh, để tránh bị đuổi theo, bọn họ lập tức tách thành hai nhóm rồi chạy đi.
Hứa Thanh Mây là vợ của Lâm Mạc Huy, vì vậy, cô phải bị đưa đến gặp người của sáu dòng họ lớn. Còn Lâm Quế Anh thì bị đưa ra khỏi thành phố
Hải Tân theo một con đường khác.
Chỉ là bọn họ cũng không biết người bị đưa đi đâu.
Sắc mặt của Lâm Mạc Huy cực kỳ khó coi, nếu như đây là sự thật thì tìm được tung tích của Lâm Quế Anh rất khó.
Hai người thấy cảm xúc của Lâm Mạc Huy không