*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những lời nói của Tạ Đình Ngũ nhìn bề ngoài thì giống như rất hiền hòa.
Nhưng trên thực tế, trong những câu nói của ông ta đều ngập tràn vẻ khinh thường về thân phận và sức mạnh của bọn họ.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng người con dá chưa từng qua cửa của nhà họ Nạp Lan đã thấy thân phận địa vị không hề đơn giản.
Người của tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương đều lần lượt cầm tay nhau chào hỏi, trên gương mặt đều là vẻ ngạc nhiên.
Chẳng trách ông Cổ lại đích thân đến giúp đỡ chuyện này.
Có thể làm việc cho người nhà họ Nạp Lan, đó chính là vinh hạnh của ông Cổ.
Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy rất bình tĩnh, dường như anh không hề nghe thấy lời nói của những người này.
Tạ Đình Ngũ chào hỏi vài câu, rồi sau đó lại mượn một sợi dây thừng cho mọi người dùng, giống như rấtkhách khí.
Nói thẳng ra, thật ra bọn họ muốn để cho đám người Lâm Mạc Huy mau chóng xuống dưới và trở thành con mồi nhử thu hút những con thú bảo vệ.
Người của tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương căn bản không nhìn thấy mưu đồ xấu xa của những lão già này, họ còn không ngừng bắt tay nói lời cảm ơn.
Lâm Mạc Huy kéo Thái Tử đi đến phía sau cùng, anh cũng không muốn để Thái Tử cũng trở thành con mồi nhử
Mọi người bò xuống phía dưới theo sợi dây, bọn họ thật sự phát hiện có một hang động ở phía dưới.
Chiều rộng của cửa hang kHỏang hai mét, cao kHỏang ba mét.
Mọi người đi vào trong hang động mới nhận ra còn có một thế giới khác ở trong này.
Bên trong hang động rất rộng rãi, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều đường qua lại. Bốn phía đều thông suốt, cũng không biết mỗi một con đường thông ấy đều thông đến nơi nào.
Có thể nhìn thấy rất rõ đám người Tạ Đình Ngũ biết đường đi ở dưới này.
Ông ta vừa nhiệt tình nói chuyện cùng với những người ở tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương, nhìn giống như đang nói về cơ hội hợp tác.
Trên thực tế, khi những người này chưa cảnh giác thì anh ta đã đưa những người này đến phía trước.
Cứ như thế chẳng khác nào bảo bọn họ đi dò đường, một khi có nguy hiểm gì thì người đứng mũichịu sào cũng chính là người của tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương.
Còn về đám người Tạ Thanh Nguyệt thì lại lặng lẽ đi chậm lại, tụt lùi về phía sau.
Cứ đi như vậy, tình hình này đã trở thành người của tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương là người dẫn đầu lên phía trước, mà đám người Tạ Thanh Nguyệt đi ở hàng ngũ phía sau.
Cậu thanh niên ở phía sau Tạ Thanh Vân nở nụ cười nhạt, hạ giọng nói: “Chị à, đám người quê mùa này thật đúng là ngu ngốc!” “Bọn họ thật sự chạy lên phía trước dò đường cho chúng ta sao?” “Lát nữa đám thú bảo vệ đó đi ra, không biết trong số bọn họ sẽ còn bao nhiêu người sống sót”
Tạ Thanh Nguyệt nở nụ cười khinh thường: “Một đảm không biết trời cao đất dày.” “Vừa nãy không để cho bọn họ vào đây cũng là vì muốn tốt cho bọn họ.” “Cứng rắn thì phải xông tới, như vậy mới khiến bọn họ tự sinh tự diệt.”
Người thanh niên đó nở nụ cười lạnh lùng, nhìn bọn họ với vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Ngay cả những người đi theo bọn họ cũng rất dương dương đắc ý, giống như đám người Lâm Mạc Huy chính là một lũ ngốc nghếch.
Lâm Mạc Huy đã nhìn thấy tất cả mọi thứ, nhưng anh lại giả vờ không biết gì cả.Anh đưa Thái Tử theo, nhìn thì giống như đi theo những người ở tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương, nhưng trên thực tế hai người bọn họ đang đi ở đoàn giữa
Mà đi như vậy mới là nơi an toàn nhất.
Đi được một lúc, Lâm Mạc Huy càng cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không đúng lắm.
Anh lặng lẽ lôi một viên ngọc thạch và một viên Tiểu Hoàn Đan rồi đưa cho Thái Tử.
Cứ như vậy mọi người đi được kHỏang mười phút, bên trong hang động đã càng ngày càng đen như mực. Tất cả mọi người chỉ có thể lấy đèn pin để chiếu sáng.
Mà vào lúc này, bên trong màn đêm đen tối như mực đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ gầm gừ.
Tất cả mọi người lập tức dừng lại, trong lòng đều vô cùng căng thẳng.
Một ông lão ở tỉnh Hải Dương run rẩy nói: “Đây... Đây là tiếng gì vậy?”
Tạ Đình Ngũ không nói gì mà gương mặt ngập tràn vẻ cảnh giác, tay phải đã siết chặt chiếc quạt giấy.
Đột nhiên trong bóng tối vang lên tiếng phá vỡ không trung, giống như có thứ gì đó đang bay qua đây với tốc độ rất nhanh.
Tạ Đình Ngũ lập tức nghiêng mình né đi, chỉ thấy một bóng dáng đen lao đến vị trí vừa nãy của anh ta rồi trực tiếp lao đến người một ông lão bên cạnh anh ta.
Ông lão đó hét lên tiếng kêu thảm thiết thê lương,