Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 815: Nơi này cấm đi vào trong, các anh có thể cút đi rồi đó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám người này đứng trước khu rừng, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn. Dường như bọn họ đang ra lệnh cho mọi người.

Những người ở bên đó đều rất giận giữ, Trần Bách Vũ nhảy ra ngoài đầu tiên: “Khu rừng này cũng không phải là của các anh, dựa vào đâu mà các anh phong tỏa khu rừng này?”

Người đứng đầu đám người đó là một người đàn ông có vét sẹo trên mặt, anh ta liếc nhìn Trần Bách Vũ rồi nói: “Mẹ nó, anh nói lắm quá rồi đấy nhỉ?”

“Ông đây muốn phong tỏa ở đâu thì phong tỏa ở đó, anh là cái gì, không phục thì thế nào?”

Trần Bách Vũ cũng tức giận, lớn tiếng hét: “Anh đang nói chyện với anh vậy hả?”

“Anh không biết chúng tôi là ai mà dám nói với chúng tôi như vậy sao?”

“Có phải muốn chết không hả?”

Người đàn ông có vét sẹo trên mặt đó nói với vẻ kiêu căng: “Ông đây không cần biết anh là ai.”

“Anh nghe cho rõ đây, tôi đêm ba tiếng, các anh phải lập tức cút khỏi đây cho tôi.”

“Nếu không có tin ông đây sẽ khiến anh không ra khỏi ngọn núi này được không hả?”

Trần Bách Vũ giận giữ cười lớn: “Ôi chà, anh thật sự khiến tôi sợ hãi rồi đó.”

“Không để cho chúng tôi ra khỏi khu rừng này? Anh chắc chắn không?”

“Được lắm, anh đếm ba tiếng đi. Tôi lại muốn xem xem anh có thể làm gì được tôi.”

Vẻ mặt của Mặt Sẹo đó trở nên lạnh lùng, anh ta trực tiếp rút một con dao dài ra rồi chỉ vào Trần Bách Vũ: “Nếu như anh muốn tìm cái chết, vậy ông đây sẽ tác thành cho anh!”

“Một! hai!”

"Ba!"

Người đàn ông có vết sẹo trên gương mặt đó gầm lên giận dữ, con dao chợt nhào về phía Trần Bách Vũ.

Mặc dù trước mặt Thái Tử, Trần Bách Vũ không đáng một đồng, nhưng dù sao anh ta cũng xuất thân trong nhà quan chức.

Từ nhỏ anh ta đã tập võ, vì vậy sức mạnh cũng rất được.

Nhìn thấy người đàn ông có vét sẹo trên mặt ra tay, anh ta trực tiếp lao nhanh lên phía trước. Sau đó anh ta bắt lấy cổ tay của Mặt Sẹo, đồng thời đánh một quyền lên ngực người đàn ông đó.

Mặt Sẹo này hét lên một tiếng, cũng nhanh chóng trở tay đánh trả.

Hai người nhanh chóng đánh mấy chiều với nhau, ai cũng không làm gì được ai.

Mặt Sẹo không khỏi tức giận: "Hóa ra cũng là người luyện võ, chẳng trách kiêu căng phách lối như vậy

“Hừ, biết võ công thì làm sao? Ông đây có nhiều người như vậy sẽ chém chết anh!”

“Lên đây cho tôi!”

Những người ở phía sau Mặt Sẹo tức giận xông lên.

Đám người ở tỉnh Tô Vân cũng lần lượt xông lên, một ông lão cầm đầu hét lên giận giữ: “Chúng tôi là người của mười đại gia tộc ở tỉnh Tô Vân!”

“Các anh là ai mà dám cản đường của chúng tôi?"

"Chẳng lẽ các anh muốn làm kẻ địch với mười đại gia tộc ở tỉnh Tô Vân chúng tôi sao?”

Nghe thấy những lời nói này, đám người của Mặt Sẹo đều sững sờ.

Mặt Sẹo cũng lùi về phía sau một bước, anh ta nhíu mày nói: “Các anh là người của mười đại gia tộc ở Tô Vân sao?”

Trần Bách Vũ kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, cậu chủ tôi đây là người thừa kế của nhà họ Trần ở Tô Vân, Trần Bách Vũ."

Vẻ mặt của Mặt Sẹo đó hơi thay đổi, chợt nở nụ cười lạnh lùng “Hừ, mười đại gia tộc ở tỉnh Tô Vân thì đã làm sao nào?”

“Tôi nói cho các anh biết, các anh không thể đắc tội với người ở trên núi đâu.”

“Tôi khuyên các anh một câu bây giờ hãy quay về nhà đi, chuyện này không hề có liên quan gì đến mười đại gia tộc ở Tô Vân.”

“Nếu không chọc tới người không nên chọc, tôi sợ các anh có hối hận cũng không kịp nữa.”

Đám người ở tỉnh Tô Vân đều nổi giận đùng đùng, Trần Bách Vũ lên tiếng hét: “Vớ vẩn, anh còn dám nói như vậy sao?”

“Tôi không tin rốt cuộc trên ngọn núi này có ai mà ngay cả mười đại gia tộc ở tỉnh Tô Vân chúng tôi cũng không thèm đếm xỉa đến.”

“Ngày hôm nay chúng tôi vẫn cứ muốn lên núi đấy, anh định làm gì chúng tôi?”

Mọi người ở tỉnh Tô Vân đều vây quanh lại với khí thế hung hăng. Mặt Sẹo nghiến răng, hét toáng