*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Chiêu kêu người kéo những thi thể của nhà họ Sinh xuống, rồi mọi người mới ngồi vào chỗ.
Về phía mười đại gia tộc tỉnh Hải Dương, bầu lại một đại diện mới. Sau khi ngồi xuống, Lâm Chiêu mời vài nông dân trồng thuốc ra.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có dáng người thấp béo, anh ta luôn nở nụ cười trên môi.
“Xin chào mọi người, tôi họ Vương, mọi người gọi tôi là Vương Mập thì được rồi.”
Đầu tiên anh ta chào hỏi mọi người vài câu rồi mới đi vào chủ đề chính.
“Mọi người, tôi biết, mọi người đều đến đây vì sen lửa bảy lá."
“Vì mọi người đều đã đến rồi, vậy thì tôi cũng cho mọi người nhìn thấy đồ thật. Nếu không, thì sẽ khiến mọi người cảm thấy chúng tôi tay không bắt sói trắng, lừa dối người khác mà không cần bỏ ra cái gì!”
Anh mập sau khi nói xong thì vẫy tay, người ở bên cạnh liền bưng một chiếc hộp gỗ qua.
Chiếc hộp gỗ này rất lớn, bao lấy bởi ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài, ở giữa còn có một lớp cách nhiệt.
Dù cho là vậy, mọi người ngồi ở đây, vẫn có thể cảm nhận được một cơn nóng hầm hập.
Đây chính là sen lửa bảy lá, là vật dương nhất nóng nhất.
Lâm Mạc Huy siết chặt hai nắm tay.
Có được sen lửa bảy lá này, anh có thể chữa trị được cho Hạ Vũ Tuyết.
Cho dù không thể ép cổ hàn băng trong cơ thể Hạ Vũ Tuyết ra được, nhưng ít nhất cũng có thể khiến cho cô ấy khôi phục hành động!
Thái Tử nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Mạc Huy, bèn nhẹ giọng nói: “Sao nào, muốn có sen lửa bảy lá này sao?”
“Hay là tôi giúp cậu?”
Lâm Mạc Huy: “Anh làm thế nào để giúp tôi?”
Thái Tử mỉm cười: “Giết hết bọn chúng, vậy sen lửa bảy lá này không phải thuộc về cậu rồi sao!”
Lâm Mạc Huy không nói nên lời, Thái Tử này đúng là nghĩ ra gì thì làm cái đó. Điều quan trọng nhất chính là anh ta thực sự dám nghĩ ra đấy!
Anh mập đã tốn nhiều công sức mới mở chiếc hộp gỗ ra hoàn toàn. Bên trong có một đoá hoa sen đỏ thắm, có bảy cái lá, thân rễ được vùi trong một mảnh đất màu đỏ.
Hơn nữa, chỗ thân rễ, còn có các than lửa đang cháy.
Anh mập lau mồ hôi trên mặt rồi cười và nói: “Sen lửa bảy lá, không thể nào rời khỏi lửa.”
“Vì vậy, nếu muốn bảo quản thì nhất định phải dùng đá núi lửa, cộng thêm than lửa để duy trì nhiệt độ”
“Nếu không, sen lửa bảy lá sẽ dần dần mất đi dược tính!”
Mọi người đều nhìn lấy sen lửa bảy lá, vẻ mặt tràn đầy hứng thú.
Ngay cả khi có người không hiểu về thứ này, nhưng cũng có thể nhìn thấy sự khác thường của sen lửa bảy lá này.
Lúc này, có một ông lão đột nhiên nói: “Sen lửa bảy lá này chúng tôi cũng đã nhìn thấy rồi.”
“Anh có thể nói chuyện của các người rồi chứ?”
“Có thể lấy ra sen lửa bảy lá để nhờ chúng tôi làm việc, chuyện của anh, e rằng không đơn giản nhỉ?”
Những người khác đều lần lượt gần đầu.
Sen lửa bảy lá, là thứ vô giá. Đối phương chịu trả được cái giá như vậy, vậy thì thứ này, chắc chắn cũng không dễ dàng có được!
Anh mập cười ngượng ngùng: “Vì đã mời mọi người đến đây, vậy thì chuyện này, chắc chắn sẽ có một độ khó nhất định.
Sau đó, anh ta kể tình hình ra một lần.
Hoá ra, tổ tiên của họ đã trồng một loại thuốc lạ ở trong núi. Tính thời gian, đã là lúc cây thuốc lạ chín mùi.
Họ đã cử vài nhóm người vào núi, muốn lấy cây thuốc lạ này.
Tuy nhiên, sau khi những nhóm người này đi vào, hầu như là hoàn toàn bị xoá sổ, chỉ có một người bị thương trở về.
Sau khi người này trở về, chỉ nói ra một từ: “Rồng!”
Sau đó, người này cũng chết bất đắc kỳ tử.
Những người nông dân trồng thuốc này cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể từ xa nhìn qua.
Kết quả phát hiện, ở gần cây thuốc đó, có rất nhiều hài cốt, bao gồm cả một số thú hoang lớn.
Họ nghi ngờ rằng, ở gần cây thuốc lạ đó, có lẽ có thú bảo vệ.
Con thú bảo vệ này, muốn chiếm lấy cây thuốc lạ, nên đã canh giữ ở gần đấy.
Và họ biết rất rõ, với sức mạnh