*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Trần Bách Vũ trợn tròn hai mắt.
Làm thế nào anh ta cũng không thể tưởng tượng được Thái Tử và Lâm Mạc Huy lại có quan hệ tốt như vậy.
Hơn nữa, vị Thái Tử này tính tình kỳ quái, là một kẻ vui buồn thất thường.
Nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nói qua anh ta có bạn bè gì, càng đừng nói tới anh em.
Bây giờ, anh ta lại xem Lâm Mạc Huy như anh em, đấy rốt cuộc là chuyện gì?
Trần Bách Vũ và Hoắc Thiên Hạo hai mặt nhìn nhau, hai người bọn họ đều mờ mịt không hiểu gì.
Hoắc Thiên Hạo cũng có nghe nói qua về danh tiếng của thái tử, đối diện với thái tử, tới thả rắm anh ta cũng không dám.
Vẻ mặt Lâm Chiêu kinh ngạc, anh không nghĩ tới, quan hệ của Lâm Mạc Huy và tên hỗn thế ma vương Thái Tử này lại tốt như vậy!
Vẻ mặt Trần Bách Vũ tràn đầy xấu hổ: “Anh TháiTử, anh đừng trêu em nữa.” “Tên nhóc này chỉ là một đứa nhóc mặt mũi trắng trẻo ở Hải Tân, có tư cách gì mà muốn làm anh em với Thái Tử chứ?” “Chắc chắn là Thái Tử nói giỡn thôi!” thái tử giận tím mặt, vung một cái tát lên mặt Trần Bách Vũ: “Giỡn mẹ mày!” “Mày là cái thá gì đáng để tao nói giỡn cùng mày?” “Mày cũng không phải là cái phao nước tiểu!”
Trần Bách Vũ bị đánh, sắc mặt lập tức trắng bệch, anh ta cắn răng nói: “Thái Tử, anh... anh đừng có quá đáng!”
Thái Tử lại giơ một chân đá lên người anh ta: “Tao quá đáng đấy thì sao?” “Tao lập tức ở chỗ này đánh chết mày, để xem mày còn dám nói bậy bạ gì nữa không?" “Hạ, có phải mày đã quên chuyện lúc trước ở tỉnh Tô Vân, mày quỳ gối trước mặt tao xin tha như thế nào rồi phải không?” “Thế nào, mấy năm không gặp, cảm thấy cánh mình cứng cáp, dám thách thức tạo rồi?”
Thái Tử nói xong, tức giận xông lên muốn tiếp tục đánh Trần Bách Vũ.
Nhưng đúng lúc này, người của mười gia tộc hàng đầu ở tỉnh Tô Vân kéo nhau đi tới.
Một ông già trầm giọng nói: “Thái Tử, có chừng mực thôi!”“Lần này Bách Vũ chính là đại diện cho mười đại gia tộc của tỉnh Tô Vân, hay là Thái Tử cảm thấy mười đại gia tộc tỉnh Tô Vân bọn ta đều có thể tùy ý để cậu xúc phạm?”
Thái Tử ngửa đầu cười: “Này ông kia, ông lấy mười đại gia tộc tỉnh Tô Vân tới dọa tôi sao?" "À, được rồi." “Vậy tôi liền hỏi ông một câu, ông có thể đại diện cho mười đại gia tộc ở tỉnh Tô Vân không?” “Nếu ông có thể đại diện cho mười đại gia tộc tỉnh Tô Vân, bây giờ tôi liền gọi điện cho mẹ tôi.” “Đúng lúc mấy hôm nay mẹ tôi rảnh rỗi tới nhàm chán, bà đang muốn tìm chuyện vui vẻ gì đó!” “Hay là để bà ấy tới tỉnh Tô Vân, gặp mấy người mười đại gia tộc các ông tìm chút vui vẻ?”
Sắc mặt ông già lập tức trở nên khó coi tới cực điểm.
Độc Tri Chu, nữ ma đầu kia ai cũng không muốn chọc vào đâu!
Dù bản thân cường tráng đến mức nào, bất quá chính là, nữ ma đầu kia ra tay cực kỳ tàn nhẫn, mỗi lần ra tay đều muốn lấy mạng người.
Hơn nữa, sau lưng còn có hỏa hoa làm chỗ dựa.
Hỏa hoa là cảnh giới chi vương mà Tiết Lão Ngũ coi trọng nhất, Tiết Lão Ngũ nhất định sẽ đứng bên Hóa Hoa.
Nếu thật sự mười đại gia tộc tỉnh Tô Vân và con nhện độc khai chiến, cứ cho là mười đại gia tộc tỉnhTô Vân có thể đánh bại Độc Tri Chu đi, nhưng bọn họ có thể đánh bại được Hỏa Hoa sao? Ông cụ cắn chặt rằng, cuối cùng vẫn lựa chọn cách im lặng.
Chỉ vì một tên Trần Bách Vũ mà đi đắc tội với Độc Tri Chu, đây không phải việc sáng suốt ông nên làm.
Ông cụ không nói lời nào, những người khác cũng tức khắc im lặng.
Trần Bách Vũ luống cuống tay chân.
Không có mười đại gia tộc chống lưng, anh ta đâu tính là cái rắm gì!
Lấy tính cách của Thái Tử, chuyện giết anh ta ngay tại đây cũng là chuyện bình thường. “Anh Thái Tử, Thái Tử... tôi... tôi không có ý đùa cợt anh đâu. “Anh đừng nóng giận, tôi... Tôi nói năng bậy bạ đó mà." “Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã đắc tội tới anh em anh, anh đại nhân đại lượng, xin anh... ngàn lần xin anh đừng nổi giận.
Trần Bách Vũ giọng nói run rẩy cầu xin, anh ta thật sự sợ hãi.
Bọn họ ở tỉnh Tô Vân ăn chơi trác táng, ở trong tay Thái Tử lại ăn không ít khổ sở.
Thái Tử khịt mũi khinh thường: “Mẹ nó, nếu mày đã nói là mày đắc tội, vậy nhất định phải để tạo đánh chết mày mới được!” “Không muốn chết sao?" “Vậy được, chỉ cần anh em tao tha thứ cho mày,