*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện giờ, Lâm Mạc Huy cũng nắm bắt được thời gian, dốc sức chiến đấu với Tần Mặc Xá.
Chỉ cần Lâm Chiêu có thể giết được Cổ Tôn trước khi thuốc hết tác dụng, vậy anh còn hy vọng!
Tuy nhiên, Cổ Tôn ở đó cũng nhìn ra tình hình hiện giờ của Lâm Mạc Huy.
Ông ta đột nhiên lớn tiếng nói: “Tần Mặc Xá, không cần lo lắng! Thằng nhóc này uống thêm khí huyết đan, không trụ được bao lâu đâu.” “Chờ đan dược hết tác dụng, cậu ta chính là một kẻ vô dụng!" “Kiên nhẫn đợi, bọn chúng chết chắc rồi!” Tần Mặc Xá hết sức vui sướng, dứt khoát quay người bỏ chạy thay vì đối đầu trực tiếp với Lâm Mạc Huy.
Đuổi theo một hồi, Lâm Mạc Huy không đuổi kịp Tần Mặc Xá, chỉ có thể lôi tất cả tên tay sai ra giải quyết.
Còn Tần Mặc Xá nhìn mấy tên tay sai của mình bị thương nặng, cũng không can thiệp vào, chỉ là muốn kéo dài thời gian, muốn chờ Lâm Mạc Huy dần bị hủyhại bởi tác dụng của thuốc.
Lâm Mạc Huy cũng có thể cảm giác được khí huyết trong cơ thể anh đang dần dần khôi phục.
Có thể nói, hiệu quả của viên khí huyết này gần như không còn.
Một khi viên khí huyết đan không có tác dụng, mà cả Tần Mặc Xá và Cổ Tôn vẫn còn sống, thì Lâm Chiêu và Lâm Mạc Huy chỉ còn đường chết.
Trong lòng Lâm Mạc Huy biết tình thế nguy cấp, anh hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người lao về phía Cổ Tôn.
Cổ Tồn đang tránh né Lâm Chiêu, không ngờ Lâm Mạc Huy lại đột nhiên hướng về phía mình ra tay, ông ta không khỏi hoảng sợ.
Tuy nhiên, Cổ Tôn này cũng vô cùng hiểu biết về kinh nghiệm chiến đấu.
Ông ta bất chấp tính mạng, cuộn mình ngay tại chỗ, luồn qua hai chân Lâm Mạc Huy, tránh khỏi một đòn.
Lâm Mạc Huy nhân cơ hội xông tới bên cạnh Lâm Chiêu, đưa vào tay Lâm Chiêu một viên khí huyết.
Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng, trong mắt người ngoài chính là Lâm Mạc Huy và Lâm Chiêu chỉ như lướt qua mà thôi.
Tần Mặc Xá lập tức xông lên, ngăn lại Lâm Mạc Huy, tiếp tục kéo dài thời gian.
Qua năm phút đồng hồ, máu trong người Lâm Mạc Huy cũng dần dần giảm xuống, động tác của anh càng lúc càng chậm.Cuối cùng, Lâm Mạc Huy như mất hết sức lực, ngã quỵ xuống đất.
Cổ Tôn thấy được tình hình như vậy, hết sức vui mừng: “Thật tuyệt vời, thuốc đã hết tác dụng, cậu ta hiện tại là một kẻ vô dụng, sức lực căn bản cũng không có! “Giết nó!”
Trong mắt Tần Mặc Xá hiện lên vẻ hung ác, lao thẳng tới Lâm Mạc Huy, dao găm trực tiếp hướng tới cổ Lâm Mạc Huy.
Lâm Chiêu thấy thế, hết sức chấn động, vội vàng muốn lao tới giúp đỡ.
Tuy nhiên, Cổ Tôn cũng cố gắng hết sức để ngăn lại Lâm Chiêu, chủ yếu không cho ông ta một cơ hội giúp đỡ anh.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy sắp bị Tần Mặc Xá cửa
Lúc này, đội tay vốn đang buông thống của Lâm Mạc Huy đột nhiên nâng lên. Không chờ Tần Mặc Xá phản ứng lại, Lâm Mạc Huy đã nắm lấy cổ tay ông ta, giật lấy con dao găm trên tay.
Ngay sau đó, Lâm Mạc Huy dễ dàng một dao xoẹt qua.
Tần Mặc Xá kinh ngạc, theo bản năng giơ tay lên chống cự.
Lần này, anh đã trực tiếp đem ba ngón tay ông ta chặt xuống. Tần Mặc Xá đau đớn gầm lên một tiếng, nhanh chóng xoay người né ra, từ xa nhìn chằm chằm Lâm