*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lâm Minh thấy thế, trong lòng mừng thầm, lập tức vẫy tay, ra hiệu cho mấy người còng tay Lâm Mạc Huy lại.
Sau đó, những người này thật sự dẫn anh đi đến nhà giam phía sau.
Nhà giam của trại Ngô, chuyên dùng để giam giữ những người vi phạm quy tắc của trại Ngô.
Lâm Mạc Huy bị Lâm Minh đích thân đưa vào tận bên trong phía cuối cùng, xung quanh đó, vốn dĩ không giam giữ bất cứ người nào.
Anh ta giam Lâm Mạc Huy vào một trong những phòng giam đó, rồi quay người rời đi.
Lâm Mạc Huy một mình trong đó khoanh chân ngồi xuống.
Không lâu sau, từ phía xa truyền đến từng tiếng bước chân.
Lâm Mạc Huy ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy vài người đi qua.
Những người này, đều mặc quần áo bảo vệ.Bọn họ đi đến nhà giam này, hình như đang thăm dò Lâm Mạc Huy.
Làm Mạc Huy nhắm mắt lại, không thèm để ý đến bọn họ.
Chính ngay lúc này, những người này đột nhiên mở cửa phòng giam ra, bước vào. Những người này sau khi bước vào, đồng thời xông đến hướng về phía Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy thấy sự không đúng, liền lăn một vòng trên đất, né được những người này.
Nhưng tốc độ của những người này càng nhanh, tức tốc lại xông đến, đuổi theo công kích Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy đeo còng tay, ở trong căn phòng giam nhỏ bé này, muốn trốn chạy thật không dễ.
Mà những người này, tốc độ đều cực kì nhanh, không lâu sau, mấy người này đã giữ chặt Lâm Mạc Huy đè trên nền đất.
Ngay trong lúc này, từ phía cửa ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, có vài người từ phía ngoài từ từ đi vào.
Lâm Mạc Huy ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy vài người, bỗng đâu chính là bọn người Tống Tuấn Phong. Và lại, trong đám người đó, còn có một người đàn ông thân hình thấp bé, không ngờ đó chính là người sát thủ đã đánh úp anh bất ngờ tối qua. Sắc mặt Lâm Mạc Huy lạnh nhạt: “Thì ra là các người hả?"Tổng Tuấn Phong cười: “Đương nhiên là bọn tôi rồi!” “Lâm Mạc Huy, cậu thấy đấy, ngoài chúng tôi ra, còn ai có thể có thù sâu oán nặng với cậu như thế, nhất định phải giết cậu chứ?”
Sắc mặt Lâm Mạc Huy lạnh lùng: “Đồ tiểu nhân bỉ “Nếu như đã dùng thủ đoạn như thế này rồi, các người cũng thật là làm mất mặt cả đại gia tộc!” Tổng Tuấn Phong cười phá lên: “Lâm Mạc Huy, giờ tôi còn cần gì cái thứ gọi là đại gia tộc chứ?” “Có phải cậu quên rồi không, là chúng tôi đã bị cậu đuổi khỏi thành phố Hải Tân đó.” “Lúc này, cậu nói xem, tôi còn cần gì thể diện cho đại gia tộc sao?”
Mấy người Tống Tuấn Phong bọn họ đi đến trước mặt anh, có những người trên mặt đầy sự đắc ý.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy bị đè xuống dưới nền, những người này đều có một sự vui mừng không thể nói thành lời.
Dường như những bực dọc mà trước kia phải chịu đựng, ngay trong lúc này, toàn bộ đã được trút bỏ. “Chủ nhà họ Tống, nói nhiều lời vô bổ với anh ta làm gì, giết anh ta luôn đi!”
Có một gia chủ vội vàng nói.
Lý Thành Đạt lập tức ngăn ông ta lại: “Vội vàng thể làm gì?” “Người đã ở trong tay chúng ta rồi, sao lại có thểđể anh ta chết một cách dễ dàng như thế được?” “Anh ta đã hại chúng ta ra nông nỗi này rồi, thì nhất định phải để anh ta chịu nỗi đau đớn tột cùng rồi hãy chết chứ!”
Những người còn lại cùng nhau cười lớn lên, lần lượt gật đầu.
Bọn họ cùng đến đây, là muốn đày đọa Lâm Mạc Huy, đương nhiên là sẽ không để Lâm Mạc Huy chết một cách thoải mái như thế được!”
Lâm Mạc Huy cắn răng, giọng trầm xuống nói: “Độc mà Lâm Chiêu trúng phải, cùng là do các người hạ độc sao?”
Tổng Tuấn Phong cười lạnh nhạt: “Đương nhiên rồi!” “Lâm Mạc Huy, có phải rất kì lạ không, tại sao bọn ta chỉ hạ độc Lâm Chiêu mà không hạ độc cậu không?” Lâm Mạc Huy nhìn chằm chằm Tổng Tuấn Phong.
Tổng Tuấn Phong cười một cách điên cuồng nói: “Rất đơn giản, bởi vì cậu là thần y, muốn hạ độc cậu, không dễ dàng thế đâu!” “Nhưng mà hạ độc Lâm Chiêu thì lại khác, vừa hay có thể vu oan cho cậu, một mũi tên chúng hai đích, chẳng phải là tốt hơn sao?”
Lâm Mạc Huy nói: "Các người ngay cả Lâm Chiêu mà các người cũng muốn giết?”
Tổng Tuấn Phong cười nói: “Trại Ngô đúng thật là một nơi tốt mà.”