*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lâm Mạc Huy uống với Lâm Chiêu hai chén trà, đột nhiên, anh phát hiện trong mắt Lâm Chiêu xuất hiện sắc xanh nhạt.
Mặt anh biến sắc, chạy vọt tới bên cạnh Lâm Chiêu, đưa tay chạm vào cổ ông ta.
Lâm Chiêu theo bản năng muốn phản kháng nhưng Lâm Mạc Huy lại ghé vào tai ông ta nói nhỏ vài câu.
Trong mắt Lâm Chiêu lóe lên tia sắc bén, ông chợt dùng tay đẩy Lâm Mạc Huy ra.
Hạ Vũ Tuyết ở bên cạnh mờ mịt: “Hai người đang làm gì vậy?”
“Bố nuôi, bố làm sao vậy?”
Lâm Chiêu loạng choạng bò dậy, vừa lui về sau vừa lớn tiếng gào thét: “Người đâu...người đâu...
“Trong trà có độc..."
Ngay lập tức có một đám người từ ngoài cửa xông vào.
Thấy tình huống ở đó, tất cả mọi người đều mờ mịt.
Đúng vào lúc này, Lâm Minh vội vàng dẫn người tiến vào.
“Bố nuôi, bố nuôi, người làm sao vậy?"
“Chuyện....chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tại sao trong trà lại có độc?”
Anh ta vội vàng dẫn người vây Lâm Chiêu vào giữa.
Lúc này, sắc mặt Lâm Chiêu trắng bệch, thậm chí trên mu bàn tay còn xuất hiện sương trắng, nhìn qua rất quỷ dị.
Thừa dịp hỗn loạn, Lâm Mạc Huy đi tới bên cạnh Hạ Vũ Tuyết, thấp giọng nói: “Đỡ Lâm Chiêu dậy, giữ chặt ông ấy.”
“Tối nay, trại Ngô sẽ rất loạn!”
Hạ Vũ Tuyết hoang mang nhưng vẫn chạy ngay tới bên cạnh Lâm Chiêu.
Cô muốn đỡ Lâm Chiêu dậy, nhưng vừa chạm vào tay ông ta, cô chỉ cảm thấy bản thân như chạm phải một khối băng, lạnh đến mức cô phải rụt vội tay lại.
“Bố nuôi, bố...bố làm sao vậy?” “Sao người bố lại lạnh thế này?”
Hạ Vũ Tuyết nức nở, đây chính là người bố nuôi yêu thương, chiều chuộng cô ấy nhất.
Lâm Chiêu không nói gì, ông ta khoanh chân ngồi dưới đất, dùng toàn lực vận chuyển nội lực để chống lại cái lạnh, ngăn ngừa hàn khí đánh vào tim.
Trông thấy tình huống như vậy, Lâm Minh vội vàng phất tay nói: “Người đâu, mau dìu bố nuôi của tôi vào phòng nghỉ ngơi!”
“Còn nữa, phong tỏa chỗ này lại, không cho phép bất cứ ai rời đi!”
Ngụ ý chính là muốn nhốt cả Lâm Mạc Huy ở chỗ này.
Người của anh ta nhanh chóng vọt lên, ba chân bốn cẳng muốn đưa Lâm Chiêu đi.
Hạ Vũ Tuyết nắm chặt ống tay áo của Lâm Chiêu, đi theo phía sau.
Thấy thế, Lâm Minh vội vàng nói: “Em gái Vũ Tuyết, em cũng đừng đi theo”
“Bố nuôi bị người khác hạ độc, cần nghỉ ngơi...”
Hạ Vũ Tuyết rơi nước mắt, dùng sức lắc đầu: “Không!”
“Tôi muốn ở bên cạnh chăm sóc bố nuôi!”
Lâm Minh nóng nảy, Hạ Vũ Tuyết vẫn luôn đi theo Lâm Chiêu, vậy thì anh ta không thể làm được gì cả.
“Cô Vũ Tuyết, nơi đây là trại Ngô, cô phải nghe theo quy củ của trại Ngô!”
“Bố nuôi bị người khác hạ độc, mọi chuyện cụ thể ra sao còn chưa điều tra ra, cô phải ở lại phối hợp điều tra với chúng tôi.”
Giọng Lâm Minh trở nên lạnh lùng. Nghe thấy vậy, Hạ Vũ Tuyết không nén được giận dữ: “Anh có ý gì?”
“Anh đang nghi ngờ tôi là người hạ độc sao?”
Lúc này, một lão già ở bên cạnh cũng trực tiếp nói: “Cậu chủ Lâm Minh, cô Vũ Tuyết là cô con gái mà trại chủ thương yêu, chiều chuộng nhất, sao cô ấy có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Tình hình hiện tại của trại chủ rất nguy hiểm, cô Vũ Tuyết đi theo cũng là chuyện bình thường”
Những người khác cũng nhìn chằm chằm Lâm Minh.
Thấy vậy, Lâm Minh hiểu rõ rằng không thể không đưa Hạ Vũ Tuyết đi, anh ta chỉ có thể gật đầu: “Thật ngại quá, thưa các chú.”
“Tôi cũng chỉ là quá lo lắng cho tình hình của bố nuôi thôi.”
“Em gái Vũ Tuyết, vậy...vậy đành phiền em chăm sóc cho bố nuôi rồi..."
Hạ Vũ Tuyết cắn răng, không nói lời nào, đi cùng những người khác đưa Lâm Chiêu vào trong phòng.
Lâm Minh đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, sau đó trực tiếp quay đầu nhìn Lâm Mạc Huy.
“Anh Mạc Huy, có thể phiền anh nói một chút, vừa rồi rốt cuộc đã xảy